Ngoại trừ mái tóc ngắn, khí chất của anh thật sự rất phù hợp với một tiểu đạo sĩ.
Đạo diễn Trương không còn nghỉ ngờ gì nữa.
Chỉ là ông không ngờ mọi thứ lại đơn giản và dễ dàng đến như vậy.
Ngay lập tức, đạo diễn Trương thở phào nhẹ nhõm và chuẩn bị đi theo Lục Trường Lan nhưng suýt vấp ngã ở thêm cửa.
Người giấy nhỏ trên bồ đoàn ôm hòn đá và nhìn ông.
Cảnh tượng trước mắt khiến đầu óc đạo diễn Trương choáng váng.
Ông dụi mắt nhìn lại và thấy người giấy nhỏ đang quỳ lạy trước pho tượng, mắt suýt lòi ra.
Thực thần kỳ quá!
Bên trong đạo quan rất thoáng mát, †ạo nên sự tương phản rõ rệt với cái nóng oi bức bên ngoài, khiến mọi người trong đoàn phim cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đoạn ngõ vào đạo quan rất nhỏ nên xe không thể lưu thông.
Việc đi bộ dưới cái nắng oi bức khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Tô Khả Diện cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhỏ giọng hỏi: "Đạo diễn! Chúng ta có tìm nhầm chỗ không?”
Đạo diễn Trương lắc đầu, nói: "Không, không sai đâu! Xuất Vân Quan chỉ có một và cô có nhìn thấy tấm bảng giấy phép kinh doanh kia chứ?"
Trên giấy phép kinh doanh ghi tên: [Quan chủ Lục Kiến Vi.
]
Cái tên này chỉ cần nhìn qua là biết là cao nhân đắc đạo, chắc chăn là sư phụ của vị tiểu đạo sĩ vừa rồi! Người ta lại vô tình trùng hợp cùng họ Lục, chẳng phải Bán Tiên thì là gì.
Tô Khả Diện quay đầu lại nhìn.
Trên tường thật sự treo giấy phép kinh doanh và thậm chí còn các chứng nhận khác, trông có vẻ chính thức hơn cả một số doanh nghiệp khác.
Bây giờ mở đạo quan cũng phải có những thứ này sao? Quả thực đã theo kịp thời đại.
Lục Trường Lan dẫn mọi người vào phòng khách.
Căn phòng này không lớn và bài trí rất giản dị, tạo cho người ta cảm giác bình dân và quy chân.
Trên tường có treo một bức tranh thủy mặc.
Đạo diễn Trương nhìn chằm chằm nửa ngày, vừa định rời mắt đi thì thấy nước trong tranh chuyển động, làm ông giật mình hoảng hốt.
Nhưng lúc nhìn lại, bức tranh đã trở lại bình thường.
Trái tim đạo diễn Trương đập loạn nhịp, ông lén hỏi Tô Khả Diện bên cạnh: "Cô có thấy tranh treo tường chuyển động không?”
Tô Khả Diện ngơ ngác, đáp: "Không ạ"
Đạo diễn Trương càng cảm thấy đạo quan cũ kỹ này không đơn giản và nghĩ thầm: [Chắc chắn mình đã tìm đúng chỗ! Sẽ giải quyết được vấn đề của xe buýt kia.
]
Mọi người trong đoàn phim tìm chỗ ngồi xuống.
Lục Trường Lan hỏi: "Ông cần gì?"
Đạo diễn Trương sắp xếp lại câu từ và nói: "Xe buýt mà chúng tôi dùng để quay phim có vấn đề.
Tôi muốn nhờ đạo trưởng giúp xử lý."
"Giúp đỡ?" Lục Trường Lan bất động thanh sắc, điềm tĩnh hỏi: "Đạo diễn Trương! Ông có cảm nhận gì xung quanh đây không?"
Đạo diễn Trương không hiểu ý của Lục Trường Lan... Ông ấy đứng dậy quan sát xung quanh một lúc rồi nói: "Rất giản dị, thế ngoại cao nhân!"
Khóe miệng Lục Trường Lan giật giật: "Đạo quan tu hành không dễ, muốn mời tôi xuất quan thì phí rất cao đấy."
Nói đến tiền, tim của đạo diễn Trương lần nữa treo lên.
Trước khi đến, ông ấy đã chuẩn bị tâm lý nhưng không ngờ phí xuất quan lại cao đến vậy...
Tô Khả Diện và Cao Chấn không phản ứng.
Lục Trường Lan vẫn ung dung ngồi.
Đạo diễn Trương do dự một lúc rồi nhớ ra vấn đề phù chú mà Tô Khả Diện nói... Mắt ông ấy sáng lên.
Ông ấy hỏi: "Tiểu đạo trưởng! Ở đây có bùa trừ tà không?”
Lục Trường Lan nhướn mày: "Có."
Anh lấy một chồng bùa trừ tà từ túi ra và xếp trên bàn.
Đạo diễn Trương nói: "Vậy tôi mua một ít."
Mua bùa chắc phải rẻ hơn mời phí xuất quan chứ?! Cao nhân đắc đạo xuất quan cần vài chục triệu đến vài trăm triệu! Bùa trừ tà chắc không đắt đến thế.
Lục Trường Lan mời chào: "Ông có thể tự chọn, tất cả đều có thể trừ tà."
Đạo diễn Trương lựa chọn và sau một lúc, ông ấy cầm gần 11 lá bùa, dự định trở về sẽ dán lên xe buýt.
Nhưng ngay khi ông ấy định đứng dậy, Lục Trường Lan nói: "Tổng cộng là ba mươi triệu..."
Đạo diễn Trương: "???" Chuyện gì đang xảy ra?
Lục Trường Lan hỏi: "Ông muốn thanh toán qua WeChat hay Alipay?”