Tâng hai của biệt thự Tô gia là phòng khách, tâng ba là phòng của Tô Khúc Trần, cùng với một số phòng tập thể dục, phòng đọc sách và các thứ khác.
Tâng bốn là nơi Tô Tiên Vĩ sống một mình.
Hồi nhỏ Tô Khúc Trần cũng từng sống ở tầng bốn một thời gian! Sau đó, Tô Tiên Vĩ nói là do hắn tự yêu cầu chuyển xuống còn lý do tại sao như vậy thì hắn không nhớ.
Hành lang tầng bốn hơi tối! Sàn nhà có trải thảm nên đi lên không phát ra tiếng động, yên lặng đến mức hơi đáng sợ.
Tô Khúc Trân dừng lại trước cửa phòng, gõ cửa: "Là tôi đây."
Trong phòng nhanh chóng vang lên giọng nói già nua: "Vào đi."
Tô Khúc Trần liếc nhìn Lục Kiến Vi một cái rồi mở cửa bước vào phòng, đi thẳng đến giường, phàn nàn: "Tối quá."
Rèm cửa sổ trong phòng vẫn chưa được mở.
Tô Tiên Vĩ như không nghe thấy gì, nhìn về phía Lục Kiến Vi: "Đây là ai2"
Tô Khúc Trần giới thiệu: "Cô ấy là nhà thiết kế mà tôi mời đến! Những ngày này tôi muốn thiết kế lại phòng của mình! Sau đó sẽ trang trí lại từ đầu." Hắn đã tìm sẵn một lý do.
Nếu cha hắn biết được thân phận thực sự của Lục Kiến Vi thì mất nhiều hơn được.
Lục Kiến Vi mỉm cười: "Chào ông Tô."
Dụng cụ của cô sau khi đến đã được đặt trong phòng của Tô Khúc Trần! Hôm nay cô mặc áo sơ mi quần tây thông thường, trông giống như một cô gái bình thường.
Tô Tiên Vĩ thấy cô xinh đẹp, còn tưởng con trai mình thích đối phương nên mới tìm cớ mời cô về nhà.
Ông ta gật đầu: "Đã đến nhà rồi, đừng có gì khách sáo."
Tô Khúc Trần vân giữ ngữ điệu bình thường: "Vậy tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi trước! Ông cứ nằm đó đi." Tô Tiên Vĩ không nghi ngờ gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ánh mắt của Lục Kiến Vi đặt trên cổ của Tô Tiên Vĩ nhưng do áo ngủ có cổ nên cô không nhìn thấy gì cả.
Có điều, trong phòng này có một thứ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Sau khi rời khỏi phòng, Tô Khúc Trần dẫn Lục Kiến Vi trở lại phòng mình, hỏi: "Thế nào? Cô có thấy gì không?"
Lục Kiến Vi nói: "Không! Nhưng trong phòng đó có thứ không sạch sẽ."
Cô có thể cảm nhận rõ ràng trong phòng tràn ngập khí tức làm cô khó chịu... Cái khí tức chỉ có ở những nơi âm hồn hay lui tới.
Tô Khúc Trần nhíu mày: "Thật sự ở đó sao?!"
Lục Kiến Vị nói: "Hôm nay anh trở về... Nếu đối phương không kiên nhẫn... Tối nay, nó sẽ đến tìm anh! Chúng ta chỉ cần chuẩn bị trước là được."
Tô Khúc Trần lại nghĩ đến đứa trẻ ma mà camera đã ghi lại trước đó.
Trông nó thực sự quá đáng sợ, đến giờ hình ảnh đối phương vẫn hiện lên trước mắt làm hắn rùng mình.
Chuẩn bị là điều chắc chắn phải làm, không chuẩn bị thì chỉ có chờ chết.
***
Thời gian trôi qua đến trưa.
Quỷ phải tiêu diệt, cơm cũng phải ăn.
Tô Khúc Trần và Lục Kiến Vi chuẩn bị xuống lầu ăn cơm nhưng phát hiện Tô Tiên Vĩ không xuống! Bữa ăn của ông ta được người hầu mang lên tận phòng.
Tô Khúc Trần gọi người hầu đó lại, hỏi: "Hôm nay, bố tôi không xuống ăn sao?"
Người hầu nói: "Vâng, ông chủ bảo chúng tôi đưa lên, nửa giờ sau lại lên thu dọn bát đũa."
Tô Khúc Trần nhíu mày, chỉ có thể ăn cùng Lục Kiến Vi một mình.
Hắn vẫn ăn sạch sẽ rồi cùng Lục Kiến Vi rời đi! Đợi đến giờ lại trở lại bếp.
Người hầu đang cầm thức ăn thừa đổ vào bát của hắn.
Tô Khúc Trân trực tiếp mở cửa bước vào: "Cậu đang làm gì vậy?"
Người hầu giật mình, vội vàng giải thích: "Ông chủ bảo chúng tôi làm như vậy rồi mang lên cho ông ấy! Xin thiếu gia đừng nói ra ngoài..."
Tô Khúc Trần hỏi: "Bảo cậu đưa cái này lên sao?" Người hầu liên tục gật đầu: "Vâng! Khi nãy ông chủ xuống lầu bảo tôi làm như vậy... Chúng tôi chỉ làm theo lệnh..."