Lục Kiến Vi gật đầu: "Được! Tôi sẽ nói với anh ta."
Trần Viễn Phương ở phía sau không nhịn được muốn phản bác.
Rõ ràng Lục Kiến Vi mê tín dị đoan hơn anh ta nhiều, còn có đạo quan, thậm chí kiếm được hàng chục triệu.
Thành viên đội quản lý đô thị trả lại tất cả đồ đạc của anh ta.
Trần Viễn Phương với khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng nhặt đồ lên: "Chúng ta mau đi thôi, tôi không muốn ở đây nữa."
Chỉ khi rời khỏi văn phòng của đội quản lý đô thị, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Kiến Vi hỏi: "Anh làm sao lại thành ra thế này?"
Trần Viễn Phương càu nhàu: "Còn không phải tại bạn trai của vị khách lần này tố cáo nên... Tôi mới bị bắt."
"Vị khách cảm thấy gần đây không thoải mái, còn gặp phải hiện tượng [quỷ đả tường], tình cờ biết đến một khách hàng trước đó của anh ta nên giới thiệu."
Lễ cúng của Trần Viễn Phương đã làm được nửa chừng.
"Khi sắp kết thúc, bạn trai của khách hàng quay về, thấy một đạo sĩ đang làm việc trong phòng mình, nổi giận đùng đùng chạy đi tố cáo." Sau đó anh ta bị bắt quả tang.
Trong lúc tranh cãi, tóc giả của Trần Viễn Phương rơi ra, làm lộ rõ sự nghỉ ngờ của cả khách hàng.
Lục Kiến Vi kìm nén cười: "Thuốc kích thích mọc tóc của anh đâu?"
Trần Viễn Phương nói: "Không phải cô biết rồi sao?! Muốn cười thì cứ cười đi... Lần này tôi thật sự thiệt thòi."
Cũng không hẳn, lần trước ở ký túc xá nữ sinh còn thiệt thòi hơn.
Liên tiếp vài lần đều do Lục Kiến Vi giúp đỡ, thật là mất mặt.
Lục Kiến Vi thực sự không thể hiểu nổi Trần Viễn Phương.
Trần Viễn Phương tò mò hỏi: "Dạo này cô đang bận gì vậy?"
Lục Kiến Vi không nói về chuyện cao ốc Lâm Nguyên mà nói: "Đang chờ Xuất Vân Quan được tu sửa! Có lẽ sẽ sớm hoàn thành."
Phía sau Xuất Vân Quan đã xây thêm ba phòng đơn! Trong đó một phòng là của Tô Khúc Trần đã được thiết kế.
Hai phòng còn lại, một phòng Lục Kiến Vi muốn dành cho sư phụ dù bây giờ cô không biết ông đang ở đâu.
Một phòng cho Trần Viễn Phương nhưng hiện tại vẫn cần tiếp tục xem xét.
Trần Viên Phương tự hào nói: "Đừng nhìn tôi như vậy! Tôi thuộc kinh văn rất rành, dù là của đạo sĩ hay hòa thượng."
Điều anh ta tự hào nhất chính là trí nhớ của mình.
Mặc dù lúc đầu phỏng vấn ở Quy Dương Tự không qua nhưng vị đại sư phỏng vấn cũng khen ngợi anh thuộc kinh văn nhiều hơn cả một số hòa thượng khác.
Lục Kiến Vi bình tĩnh gật đầu.
Trần Viễn Phương nói: "Sao cô không khen tôi! Dù sao tôi sau này cũng là một phần của Xuất Vân Quan... Sau này khách hàng không tin, tôi có thể ngâu nhiên đọc một đoạn [Đạo Đức Kinh] để chứng minh."
Lục Kiến Vi nhìn anh ta... Mặt vô biểu tình, nói: "Không cần đâu, họ tìm đến tôi chắc chắn sẽ tin tôi."
Trần Viễn Phương: [... Có vẻ như Lục Kiến Vi nói đúng! Lục Kiến Vi và anh hoàn toàn khác nhau, cách thức của cô thì quả thực rất lợi hại.
]
Trần Viễn Phương không bám mãi vấn đề này nữa, thay vào đó nhớ lại tin đồn mình nghe được ở điểm thi hành công vụ của đội quản lý đô thị, nói: "Tôi nghe họ nói có một đạo sĩ bị bắt, có vẻ vì tội giết người! Cô có biết không?” Đạo sĩ giết người... Điều này thật quá đáng sợ.
Lục Kiến Vi nghĩ: [Có lẽ là vị đạo sĩ trung niên hôm đó?]
Cô hỏi: "Cụ thể hơn được không?"
Trần Viễn Phương nói: "Hắn ta bị cảnh sát bắt không chịu thừa nhận nhưng sau đó cảnh sát điều tra phát hiện nhiều bằng chứng trong nhà hắn ta nên bị cáo buộc giết người và cuối cùng bị bắt giam."
Không rõ những bằng chứng đó là gì, nhưng chắc chắn có án mạng, và nghe nói cảnh sát vào nhà hẳn ta đều cảm thấy rùng mình.
Chính vì hắn ta giả mạo làm đạo sĩ nên những thành viên đội quản lý đô thị mới bàn tán về chuyện này.
Lục Kiến Vi nghe xong cũng xác định chắc chắn đó là người đó.
Căn nhà xây dở hôm đó chỉ là một địa điểm tạm thời, cô khá muốn biết "tổ" thực sự của vị đạo sĩ trung niên kia có những gì.