Lục Kiến Vi nói: "Thôi được rồi, không cần quan tâm đến ông ta nữa, chúng ta đi thôi."
Nếu đợi xe cứu thương đến thì sẽ rất phiền phức.
Lục Trường Lan đồng ý: "Được."
Họ vừa rời khỏi biệt thự của Lâm gia chưa lâu, một chiếc xe cứu thương đã nhanh chóng lao qua xe của họ và cuối cùng dừng lại trước cửa nhà Lâm.
Lâm Quan Tú sẽ không báo cảnh sát.
Hơn nữa, báo cảnh sát cũng không có bằng chứng, Lục Kiến Vi là người mà ông ta tự mình mời đến.
Những giấy niêm phong của tòa án trên sàn nhà Lâm gia cũng đã bị Lục Trường Lan lấy đi, ít nhất cũng có thể tái sử dụng.
Lục Kiến Vi nói: "Sư đệ lấy giấy niêm phong của tòa án cẩn thận bị tố cáo đấy."
Lục Trường Lan cười, đáp: "Sư tỷ đừng lo! Đệ biết mình đang làm gì, chắc chắn sẽ có chừng mực."
Lục Kiến Vi quay đầu nhìn anh: "Hôm nay sao sư đệ đến nhanh thế? Không tin tưởng tỷ có thể xử lý tốt sao?"
Lục Trường Lan lắc đầu, nói: "Đệ tất nhiên tin tưởng sư tỷ nhưng có thêm một người không phải sẽ nhanh hơn sao?”
Lục Kiến Vi nói: "Trước kia sư đệ không nói như vậy."
Nghe vậy, Lục Trường Lan không nói gì.
Tính cách của anh thích hành động một mình hơn, thường chỉ báo tin vui không báo buồn, còn đối với Lục Kiến Vị, anh thường hay hỏi han.
Dĩ nhiên, đối với mỗi người khác nhau thì anh sẽ có cách đối xử khác nhau.
Lục Trường Lan chỉ cười không nói.
Lục Kiến Vi đổi chủ đề: "Chỉ còn nửa tháng nữa là đến kỳ nhập học rồi, lúc đó sư đệ sẽ phải đi huấn luyện quân sự, biết đâu còn gặp được cô gái xinh đẹp nữa."
Chớp mắt mà đứa bé ngày nào giờ đã lớn thế này, còn cao hơn cả cô rất nhiều! Người cũng không còn lầm lì, ít nói như xưa nữa.
Lục Trường Lan nói: "Yêu đương có gì hay, chỉ cần ở cùng sư tỷ ở Xuất Vân Quan là tốt rồi."
Lục Kiến Vi không để những lời này trong lòng.
Lục Trường Lan vội vàng nói: "Sư tỷ! Đệ nói thật mà."
Lục Kiến Vi nói: "Đúng đúng đúng! Sư đệ nói thật."
Nghe thế là biết đang bị xem nhẹ, Lục Trường Lan tức giận, mặt mày cau có... Sau đó, suốt hành trình anh không còn lên tiếng nữa.
Lục Kiến Vi bị anh làm cho phì cười: "Sao lại cau có thế."
"Sư tỷ! Đệ đã trưởng thành rồi! Hơn nữa chỉ nhỏ hơn sư tỷ một tuổi." Lục Trường Lan nhấn mạnh việc chỉ nhỏ hơn một tuổi.
Lục Kiến Vi hơi giật mình một chút.
Cô chưa bao giờ quan tâm tới chuyện tuổi tác! Dù sao từ nhỏ cô đã chăm sóc Lục Trường Lan, lo lắng cho anh từng chút một... Nhất thời khó có thể thay đổi tư duy.
Lục Kiến Vi nghiêm túc, nói: "Được! Tỷ nhớ rồi."
Lục Trường Lan cuối cùng cũng cười.
Lục Kiến Vi nhìn vào ánh mắt đang phát sáng của anh... Sư đệ đã là một người đàn ông trưởng thành, toát ra một sức hút khác biệt.
Cô bất giác rung động, nhanh chóng quay mặt đi.
Một lúc sau, Lục Kiến Vi lại nhắc tới chuyện của Lâm Quan Tú: "Tượng phật hai mặt này tốt nhất vẫn là hủy đi."
Để lại một thứ tà ác như thế này không có ích lợi gì.
Hơn nữa, mặt phật tính cũng không biết là của ai, chẳng lẽ là của vị hòa thượng đó?
Bức tượng này nếu để lại sớm muộn cũng sẽ trở thành tai họa.
Lục Trường Lan hỏi: "Khi Lâm Quan Tú chết! Liệu bức tượng này có bị hủy không?"
Mối quan hệ cộng sinh chỉ là suy đoán của họ! Bởi vì khi bức tượng bị phá hủy, Lâm Quan Tú liền chảy máu nên chắc chắn có liên kết.
Cũng có thể đây chỉ là mối quan hệ một chiều... Tất cả vân chưa chắc chắn.
Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Đây chính là vấn đề nhưng sư đệ không cần quá lo lắng! Chỉ cần chờ vài ngày nữa, chúng ta sẽ biết kết quả."
Lâm Quan Tú ở bệnh viện cũng không thể sống được bao lâu.
Chỉ cần quan sát xem bức tượng còn nguyên vẹn hay bị hủy sau khi ông ta qua đời, chúng ta sẽ biết đây là mối quan hệ một chiều hay cộng sinh.
Khu biệt thự về đêm rất yên tĩnh, nằm ở lưng chừng núi, đứng ở đây có thể mơ hồ thấy ánh đèn của những tòa nhà cao chọc trời.
Lâm Thành quả thực rất sâm uất.
Lục Kiến Vi bất chợt cảm thán: "Đã lâu lắm rồi không cùng sư đệ đi bộ như thế này!"