Dù không bằng việc ăn trong quán nhưng bây giờ đang ở trong núi, cũng không cần kỳ vọng quá nhiều, vị cay hòa quyện trong nước lèo, ăn vào thật sự rất tuyệt vời.
Ở phía đối diện, Trương Hữu Sơn và Trương Hữu Thủy đang đứng ăn bánh bao.
Trương Hữu Thủy nuốt nước bọt, sâu sắc nhận ra rằng "đồ của người khác luôn hấp dẫn nhất" là thế nào.
Anh ấy nói: "Sư huynh! Tôi cảm thấy sự tương phản giữa chúng ta quá mạnh."
Họ ở đây ăn những món bình thường, thậm chí rất đơn giản, người khác ở đó ăn lẩu, thật sự là sự tương phản gay gắt.
Trương Hữu Sơn nói: "Ai bảo cậu không mua."
Thực ra anh ấy cũng muốn ăn nhưng mặt mũi không dày đến thế.
Một số đạo sĩ đã ăn xong, từng nhóm ba ba hai hai đi ra, theo mùi đến đây, mắt họ đều trợn tròn.
"Trời ơi! Họ đến đây du lịch à?"
"Chiều nay, họ ăn vặt suốt dọc đường đi! Bây giờ, họ lại còn ăn lẩu nữa..."
"Nhìn là biết bọn họ không có kinh nghiệm dày dặn... Tối nay, tôi thấy có lẽ sẽ gặp chuyện."
Những đạo sĩ này đều không biết về sự kiện xảy ra ở khách sạn Quân Thanh vì lúc đó họ đều ở trong phòng của mình.
Họ lần lượt thở dài trở về phòng mình.
Trong núi trời rất nhanh tối, gần như là vào sáu bảy giờ là cả bầu trời đã tối đen.
Ăn xong, mọi người dọn dẹp rác của mình sau đó trở về nơi ở.
Lục Kiến Vi nhắc nhở: "Tối nay không có việc gì thì đừng ra ngoài."
Tô Khúc Trần gật đầu nhưng vẫn thắc mắc: "Chúng tôi biết rồi! Chỉ là không biết thôn Giang Thủy này có chuyện gì xảy ra."
Anh ấy kỹ năng không bằng người, chắc chắn không dám ra ngoài.
Phòng được sắp xếp là Lục Kiến Vi ở giữa, Lục Trường Lan ở bên trái cô, Trần Viễn Phương và Tô Khúc Trần ở bên phải cô.
Trương Hữu Sơn cũng cố ý sắp xếp như vậy, những người khác cơ bản đều là những người cùng một đạo quan ở chung với nhau.
Đêm đến, tiếng côn trùng bên ngoài kêu rất ồn ào.
Cả làng Giang Thủy chìm vào bóng tối, không có ai bật đèn... Giống như đang ẩn mình trong bóng tối.
Trần Viễn Phương bị cơn bưồn tiểu đánh thức, mắt nhắm mắt mở mò đi nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh thuộc loại nhà sàn ở nông thôn thật phiền phức, anh ấy bước đi trên cầu thang phát ra tiếng kẽo kẹt, trong đêm yên tĩnh càng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Phía sau truyền đến giọng nói của Tô Khúc Trần: "Trần Viễn Phương! Sao anh còn không xuống, đừng cản đường tôi."
Trần Viễn Phương phàn nàn: "Ai bảo cậu đi sau tôi."
Tuy nói vậy nhưng anh ấy vẫn tăng tốc độ.
Trần Viên Phương tìm chuyện nói: "Có phải vừa nãy tôi đi xuống cầu thang làm ồn cậu không?”
Tô Khúc Trần trả lời: "Đúng vậy."
Trần Viên Phương nghe giọng này rất gần nhưng trong bóng tối không thể thấy rõ, chỉ biết có một bóng đen không xa mình.
Anh ấy phàn nàn: "Con người có ba cái gấp! Nếu không tối nay dù có chết tôi cũng không ra ngoài."
Dù sao Lục Kiến Vi cũng đã nhắc nhở anh ấy và chính Trần Viễn Phương cũng biết mình không có khả năng trừ tà.
Trần Viễn Phương đi đến chỗ nhà vệ sinh, một lúc sau anh ấy đã đi vệ sinh xong: "Tôi trở về trước đây."
Tô Khúc Trần ở phía sau đáp một tiếng.
Trần Viên Phương nói xong cũng không đợi Tô Khúc Trần, tự mình nương theo ánh trăng, cẩn thận trở về gian nhà sàn đã được sắp xếp.
Thực ra, ở trong nhà sàn khá thoải mái, chỉ trừ việc có rất nhiều muỗi.
Anh ấy mở cửa bước vào, không ngờ còn chưa kịp nằm xuống giường đã nghe thấy một giọng nói: "Anh đi vệ sinh à?”
Đó là giọng của Tô Khúc Trần.
Tô Khúc Trần từ trên giường ngồi dậy, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào làm lộ ra bóng dáng mờ ảo, nhìn không rõ ngũ quan.
Trần Viễn Phương bối rối hỏi: "Tại sao cậu lại về nhanh thế?"
Tô Khúc Trần không phải còn ở phía sau anh ấy sao? Chẳng lẽ hắn bay về mà còn không cần đi qua cửa?
Tô Khúc Trân nói: "Nhanh gì chứ? Tôi vẫn luôn ở đây mà."
Trần Viễn Phương cảm thấy da đầu mình tê dại.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói: "Trần Viễn Phương! Anh đứng chặn cửa lớn giữa đêm khuya làm gì vậy, để †ôi vào ngủ."