Nhiệm vụ lần này có phần thưởng là 3 tháng thọ mệnh, nên để hoàn thành nó chắc chắn sẽ không dễ dàng.
Tô Khả Diện ngạc nhiên: "Còn có người khác đã chết nữa sao?"
Đạo diễn Trương tức giận mắng một tiếng: "Không trách chiếc xe buýt này lại rẻ như vậy, hóa ra nó đã trở thành xe mai"
Một người chết còn có thể chấp nhận, nhưng giờ đây đã có tới hai người.
Lục Kiến Vi bình tính nói: "Người bạn trước đây gặp chỉ là người say rượu bị cành cây quật chết, giờ đây linh hồn anh ta bị ràng buộc với chiếc xe buýt này."
Nghe những lời này, mọi người đều có vẻ lo lắng.
Đặc biệt, Đạo diễn Trương, người đã từng gặp gỡ linh hồn đó, bây giờ vẫn còn ám ảnh.
Lục Kiến Vi an ủi: "Tối nay, chỉ cần dùng một lá bùa là có thể giải quyết vấn đề này."
Mọi người trong đoàn phim nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Kiến Vi nghiêm túc nói: "Nhưng cái quan trọng nhất vẫn còn lại."
Nghe có vẻ không đơn giản, Đạo diễn Trương vừa mất máu nặng lại đau đầu, mà bùa mua về còn chưa kịp sử dụng... Ông nhớ lại vấn đề trước đó, thận trọng hỏi: "Đạo trưởng! Việc trừ tà này đã làm phiền Quan chủ... Nhưng xin hỏi, cần bao nhiêu chi phí?"
Lục Kiến Vi đáp: "Không cần chỉ phí gì cả"
Nghe câu trả lời này, Đạo diễn Trương lập tức mỉm cười toe toét, khen: "Quan chủ thực sự là người lương thiện."
So sánh mới thấy sư đệ của cô thật sự đen tối.
Lục Kiến Vi không trả lời câu nói đó của ông, tiếp tục nói: "Chỉ cần Đạo diễn quảng bá cho Xuất Vân Quan của chúng tôi trong phòng livestream là được, lời thoại đã chuẩn bị sẵn."
Đạo diễn Trương sững sờ.
Chưa kịp trả lời, ông đã thấy một mảnh giấy trắng trong tay mình, trên đó in sẵn hai đoạn thoại.
Lục Kiến Vi lộ nụ cười: "Đạo diễn không phiền chứ?” Nhìn lời thoại trên đó, mí mắt Đạo diễn Trương giật liên hồi.
Lục Kiến Vi nhận ra vẻ mặt của đạo diễn Trương có vấn đề, liền lên tiếng hỏi: "Đạo diễn Trương! Nếu ông cảm thấy khó chịu thì thôi vậy."
Cô có ý định đó nhưng nếu thật sự tự nguyện làm thì cô cũng sẽ không ép buộc! Chỉ là sau này có thể sẽ không thân thiết lắm thôi.
Mặc dù đạo diễn Trương cảm thấy lời thoại quá kinh khủng nhưng nghĩ đến việc không phải trả tiên, trong lòng ông vẫn thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ông ấy cẩn thận đưa tờ giấy cho nhân viên, vội vàng nói: "Không có khó chịu gì cả, quảng cáo là điều tất nhiên rồi"
Đạo diễn Trương cảm thấy yêu cầu này nằm trong khả năng chấp nhận được.
Hôm qua khi ông ấy đến Xuất Vân Quan... Nơi đó trông có vẻ hơi xuống cấp! Mặc dù tất cả các tiện nghi vẫn ổn nhưng có lẽ là thiếu tiền.
Quy Dương Tự gần đó trở thành sự tương phản rõ rệt, khách hành hương luôn tấp nập, mỗi ngày đều có người đến xin quẻ, gặp mặt đại sư Thiện Thủy còn đăng lên mạng xã hội ăn mừng.
Quy Dương Tự thậm chí còn trở thành địa điểm nổi tiếng của thành phố, được cấp trên chỉ tiên tu sửa, còn có một số đại gia ủng hộ.
Có thể nói là sự chênh lệch rất lớn.
Không loại trừ khả năng quan chủ cần tìm nhà tài trợ.
Đạo diễn Trương nghĩ rằng dù sao trong phòng phát trực tiếp cũng chỉ nói vài câu, một phút là xong, dễ hơn nhiều so với việc phải chỉ tiền.
Nghĩ thông suốt, ông ấy bổ sung: "Lục quan chủ giúp đỡ chúng tôi việc lớn nên chúng tôi đáp lại việc nhỏ này là đương nhiên! Tôi nhất định sẽ quảng bá rầm rộ trong phòng phát trực tiếp!"
Lục Kiến Vi gật đầu: "Bây giờ chỉ cần đợi trời tối."
Bây giờ là chiều tà, khí âm bắt đầu xuất hiện nhưng ma quỷ thật sự sẽ không hiện hình.
Đợi trời tối, chiếc xe này sẽ bị khí âm bao trùm, sẽ rất nhanh biết được vị trí của con ma cũng như sẽ hé lộ cách chết của nó.
Thông thường, cách chết của một oan hồn là ký ức sâu sắc nhất của nó! Cũng là điều nó sợ hãi nhất... Thậm chí sau khi trở thành quỷ cũng vẫn sợ.
Ví dụ như một con ma khi còn sống bị chết cháy, nó sẽ ghét lửa nhưng cũng sợ lửa! Nếu dùng hỏa phù đốt thì trên cơ bản một phát trúng đích.
Vì vậy cô cần xác định đây là một con ma thuộc loại gì?!