Đạo diễn Trương mạnh dạn đi cùng họ sang bên kia xem lại chiếc xe buýt, nó hoàn toàn bình thường, không khác gì tối qua, dường như đã trở lại bình yên.
Bây giờ có thể nhìn rõ bên trong qua cửa kính, ghế ngồi trống trơn! Hoàn toàn không có điểm rợn người của hôm qua.
Điều khiến ông ấy chú ý nhất là vết máu giả trên kính chẳn gió phía trước xe đã biến mất.
Đạo diễn Trương hỏi: "Ai đã lau vết máu giả trên kính chắn gió?"
Phó đạo diễn lắc đầu: "Máu giả? Từ lúc nhận xe đến giờ chúng tôi vẫn giữ nguyên hiện trạng của nó! Làm gì có máu giả nào đâu? Có chuyện gì vậy?”
Đạo diễn Trương cố gắng trấn tĩnh bằng cách hút thuốc, nhưng tay ông ấy vẫn run rẩy.
Đêm qua, chắc chắn ông ấy không nhìn nhầm! Bởi lúc thay đồ đi ngủ, trên vai vẫn còn cảm giác như có vật gì đó đặt lên.
Còn vết máu kia... Tối qua, tưởng chỉ là hiệu ứng của đoàn phim nhưng giờ không ai nhận trách nhiệm.
Chiếc xe buýt này tràn ngập sự kỳ quái.
Tuy nhiên, nó là linh hồn của bộ phim mà giờ không dùng được nữa... Chỉ còn cách tìm chiếc khác thay thế.
Đạo diễn Trương khó chịu vì phải chi trả thêm, nhưng vẫn đến công ty vận tải để tìm người phụ trách: "Xe này của các anh có vấn đề! Tôi muốn đổi chiếc khác."
Người phụ trách bình thản nói: "Anh Chương đừng nói đùa! Chúng ta đã ký hợp đồng... Dù xe buýt này đã bị loại biên nhưng vần hoạt động bình thường."
Đạo diễn Trương khinh bỉ, nghĩ đến những gì mình thấy, quát âm lên: "Xe của các anh có sạch sẽ không thì chính các anh rõ nhất!"
Người phụ trách mỉm cười đáp lại: "Đương nhiên rồi."
Tuy mạnh miệng nhưng trong lòng ông ta đang hoảng hốt... Xem phản ứng của đạo diễn Trương, có vẻ như thật sự đã gặp phải thứ không sạch sẽ... Chiếc xe đó không thể giữ lại được.
Người phụ trách khẳng định chiếc xe hoàn toàn bình thường, nhất quyết không cho đổi: "Đạo diễn Trương! Chiếc xe này là do anh tự chọn và tự nguyện ký hợp đồng mua bán, tôi đâu có ép buộc... Bây giờ, anh nói có vấn đề thì anh tự giải quyết đi chứ?!"
Sự cố xảy ra với chiếc xe không phải lỗi của họ mà do hành khách gặp vấn đề! Công ty không chịu trách nhiệm, muốn trách thì chỉ có thể trách đoàn phim xui xẻo thôi.
Vốn dĩ sau sự cố, xe vẫn chạy bình thường, tai nạn xe buýt không hiếm, 9 trên 10 chiếc vân hoạt động.
Không ngờ, tài xế xe buýt sau một lần lái đêm đã ốm liệt giường, sau này từ chối lái xe, thậm chí còn xin nghỉ việc.
Bộ phận quản lý đã lên tiếng đính chính là vô tình đụng phải thứ không sạch sẽ nhưng không ai tin! Sau đó, không có tài xế nào muốn lái chiếc xe đó nên buộc phải loại bỏ! Tuổi thọ của xe buýt cũng sắp hết, không xem là lãng phí.
Đúng lúc ấy, đoàn phim đến.
Đạo diễn Trương tức giận, la mắng: "Tôi chi trả một khoản lớn chỉ để dọn dẹp xác xe mà công ty các anh vứt đi à?"
Người phụ trách vẫn mỉm cười, nói: "Đạo diễn Trương đang đùa thôi." Mọi người đều là những người khôn khéo, lời anh ta nói không để lộ sơ hở nào.
Có hợp đồng ở đó! Dù ông ấy nói gì cũng hoàn toàn vô ích, bụng đầy lửa khi rời công ty vận tải.
Xe buýt đỗ ngoài đoàn làm phim nhưng không ai dám lên! Phó đạo diễn cũng nghe kể về chuyện đêm qua, nhưng dường như không tin lắm.
Tất cả đã ký hợp đồng, không ai có thể rời đi.
Chỉ là bầu không khí trong đoàn có phần u ám.
Những cảnh quay sau đó liên tục gặp sự cố.
Một cảnh quay nữa kết thúc, Tô Khả Diện cuối cùng cũng không nhịn được, tiến đến chỗ của đạo diễn Trương, đề nghị: "Đạo diễn! Hay là chúng ta đi tìm Lục Bán Tiên nhé!"
Cô ấy kể lại chuyện tối hôm qua.
"Lá bùa đó rất hiệu quả! Không biết lúc tôi ném vào ông có nhìn thấy không?! Tiếc là chỉ dùng được một lần."
Tô Khả Diện thở dài: "Có lẽ Lục Bán Tiên thực sự là cao nhân."
Ông ấy không chỉ có thể điều khiển người giấy, mà còn có bùa trừ tà.
Đạo diễn Trương quát: "Cô suốt ngày chỉ nói về Lục Bán Tiên! Lục Bán Tiên."