Có lẽ thấy không ai để ý đến mình, giọng nói từ dịu dàng chuyển sang sắc lạnh, lặp lại câu "tôi muốn lên xe" với tốc độ ngày càng nhanh hơn.
Khi thấy Lục Kiến Vi nhìn mình, cô †a lập tức gào lên: "Mở cửa đi..."
Cô ta mặc một chiếc váy màu đỏ, mùi máu từ khe cửa xe lan vào bên trong, rất khó chịu.
Con ma say rượu ngồi bên kia co ro run rẩy trên ghế của mình.
Có câu tục ngữ: "Tò mò hại chết con mèo."
Phó đạo diễn không cưỡng lại được sự tò mò, lén liếc mắt nhìn sang, khoảnh khắc sau cả người đông cứng lại trên ghế lái.
Có một ma nữ bám chặt vào cửa xe buýt, giống như một con bạch tuộc, khuôn mặt đáng sợ dán chặt vào cửa kính xe, đôi mắt nhìn thẳng vào anh ấy.
Phó đạo diễn suýt nữa trượt tay lái.
Anh ấy bỗng nhớ đến cụm từ "xe ma lượn" (linh xa phiêu diêu)! Nếu không đuổi được con ma này đi thì thật sự là xe ma lượn rồi.
Trong khi đó, Lục Kiến Vi đang suy nghĩ cách đối phó.
Để cho ma quỷ lên xe là điều cấm ky lớn.
Ban đêm ngồi xe rất kiêng để ma quỷ lên xe! Dù dưới hình thức nào... Là bị ma chặn đường hay chở khách ma đều là điêu cấm ky lớn.
Trừ khi may mắn cực cao nếu không thì sẽ gặp xui xẻo dài dài.
Phó đạo diễn run rẩy hỏi: "Lục... Lục Bán Tiên! Bây giờ phải làm sao đây?”
Xe di chuyển chậm hơn rùa bò, ma nữ liên tục gõ cửa, như muốn nói: [Mở ra! Nếu không mở, tôi sẽ không tha cho bạn].
Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: "Đến lúc đó làm theo lời tôi nói..."
Phó đạo diễn gật đầu: "Được!"
Lúc này, tốc độ của xe buýt không còn nằm trong tâm kiểm soát của phó đạo diễn, xe liên tục tiến về trạm dừng phía trước.
Lục Kiến Vi từ ghế đứng dậy, lấy ra một lá bùa, dán thẳng vào giữa hai cánh cửa xe buýt.
Khi xe buýt tiến lại gân, ma nữ cũng thay đổi... Bắt đầu cố gắng len lỏi vào qua khe cửa.
Có bùa dán ở đó! Nó không thể vào được.
Thân thể nó như bị lửa thiêu đốt, kêu lên thảm thiết, dán chặt vào cửa kính.
Trên cửa kính có vết máu chảy xuống... Càng ngày càng nhiều.
Phó đạo diễn ngồi ở ghế lái cũng thấy vết máu trên cửa kính trước mặt, giống như mưa rào đáp lên rồi chảy xuống.
Anh ấy vội bật chế độ lau kính nhưng sau khi cần vợt quét qua, máu lại xuất hiện nhiều hơn... Giống như một dòng sông máu, che khuất tâm nhìn phía trước.
Ánh sáng của lá bùa dân mất đi tác dụng! Ma nữ lại cười khúc khích... Phát ra âm thanh kỳ quái.
Lục Kiến Vi mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên mặt kính cửa xe.
Ma nữ nhanh chóng quay đầu, dùng tứ chi bò trườn trên thân xe hướng về cửa sổ... Đặt bàn tay đây máu lên kính.
Cảnh tượng kỳ quái như vậy, nếu ai đó nhìn thấy có thể sẽ mất ngủ cả đêm.
Trước đó, Lục Kiến Vi đã mở cửa sổ để không khí trong xe thoáng đãng hơn.
Ma nữ nhanh chóng leo tới cửa sổ, há to cái miệng gớm ghiếc rồi chui thẳng vào trong, mái tóc đen dài tung bay trong không khí, phát tán mùi máu tanh tưởi.
Lục Kiến Vi đang chờ thời cơ thích hợp.
Ma nữ đã chui nửa người vào trong xe, âm khí bốc lên cùng mùi hôi thối của tử khí lan tỏa.
Ma nữ vặn vẹo người, cố gắng chui qua khe nhỏ của cửa sổ.
Ánh mắt Lục Kiến Vi nheo lại... Cô tung ra một lá bùa định thân dán lên đầu nó, lập tức động tác của nó bị đóng băng... Hai cái tay quặp quẹo đặt trên ghế...
Sau khi chết, ma say rượu chỉ cần thấy có bất kỳ thứ gì ở cửa sổ đều vô thức rướn cổ dài ra, đặt tay lên vật đó.
Một khắc sau, ma nữ động đậy được liền dùng mái tóc đen quấn quanh cánh tay và đầu của ma say rượu, kéo mạnh về phía mình.
Dù đã chết nhưng ma say rượu vẫn hoảng hốt khi bị ma nữ cấp cao hơn siết cổ.
Lục Kiến Vi thấy thời cơ đã đến.
Cô rút ra một lá bùa trừ tà, ném lên người ma nữ, lá bùa ngay lập tức phát huy hiệu quả.
Mái tóc của cô ta nhanh chóng thu lại nhưng vẫn bị cháy nhiều.
Động tác tiếp theo của nó lại còn nhanh hơn... Nó thả ma say rượu ra, định nhét cả hai chân vào trong xe buýt.