Cận kê tết Quỷ, Hiệp hội Đạo giáo cũng đông vui hơn.
Thấy Lục Kiến Vi bước vào, không ít đạo sĩ không nhịn được mà liếc nhìn cô, có cả đạo sĩ trẻ đỏ mặt.
Lục Kiến Vi tiến thẳng đến văn phòng của Minh Nhai.
Minh Nhai vừa đưa hai đạo sĩ đi ra ngoài.
Anh ấy nói: "Vừa đúng lúc giới thiệu một chút, đây là hai đệ tử của Đạo trưởng Nam Huệ của Bảo Sơn Quan, Trương Hữu Thủy và Trương Hữu Sơn! Đây là Quan chủ Lục Kiến Vi của Xuất Vân Quan."
Quan chủ?
Hai người nhìn nhau một cái: "Lục đạo trưởng."
Quan chủ chính là chủ nhân một ngôi đạo quan, họ chỉ là đệ tử bình thường mà thôi! Nhưng nhìn Lục Kiến Vi trẻ như vậy mà đã là quan chủ?
Lục Kiến Vi gật đầu chào hỏi: "Chào mọi người."
Cho đến khi hai người rời đi vẫn còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn.
Lục Kiến Vi và Minh Nhai vào phòng làm việc.
Minh Nhai nói: "Thời gian này đánh giá của cô trên trang web chính thức của hội rất cao, tôi cũng nghe thấy tin đồn."
Mỗi lần đều là đánh giá năm sao! Trước kia cũng có nhưng không phải lần nào cũng vậy! Dù sao những việc này rất dễ gây mâu thuần.
Chẳng hạn như có một lần, nhiệm vụ là gia đình tự tạo rắc rối làm đạo sĩ nhận nhiệm vụ cũng không chịu được, cuối cùng bị đánh một sao.
Lục Kiến Vi nói: "Không có gì."
Những nhiệm vụ này không khó, so với những gì trang cá nhân cung cấp còn bình thường hơn, cô cũng không có ý định tranh cãi với những người đó.
Dù sao cuối cùng họ cũng sẽ tự gặp quả báo, giống như Lâm Quan Tú.
Lục Kiến Vi hỏi: "Hôm nay gọi tôi đến có chuyện gì vậy?"
Minh Nhai sờ cằm nói: "Cô không phải là Quan chủ của Xuất Vân Quan sao? Chuyện này liên quan đến Xuất Vân Quan của cô.
Lễ Vu Lan lần này là hoạt động lớn của Hiệp hội Đạo giáo, cô có muốn tham gia không?"
Lục Kiến Vi nhướng mày, hỏi: "Tham gia có lợi ích gì?"
Minh Nhai không ngờ cô thực dụng đến vậy, nói: "Lợi ích sẽ tùy vào đóng góp! Cô biết đến Thất Tinh kiếm chứ?! Lần này hiệp hội chuẩn bị dùng nó làm phần thưởng."
Thất Tinh kiếm không phải tên một loại cỏ dại mà là một thanh kiếm rất nổi tiếng trong Đạo giáo, có thể miêu tả là một trong những bảo vật cao cấp nhất của Đạo giáo.
Lục Kiến Vi đã sớm muốn có nó nhưng Xuất Vân Quan không có.
Huống hồ là được để lâu dài tại Hiệp hội Đạo giáo, chắc chắn là đã chuẩn bị tất cả chỉ đợi một người đến lấy nó.
Lục Kiến Vi nở nụ cười: "Tôi sẽ tham gia."
Hiệp hội Đạo giáo cũng thật là rộng Tay.
Minh Nhai nói: "Vậy hôm nay tôi ghi chú lại trước, ngày trước Lễ Vu Lan sẽ công bố nhiệm vụ của mỗi người, Thất Tinh kiếm không phải dễ lấy đâu."
Lục Kiến Vi nói: "Tôi biết."
Dù sao cũng phải thử, biết đâu lại lấy được.
Minh Nhai bỗng nhiên nhớ ra một việc, hỏi: "Chuyện ở tòa nhà Liên Duyên kia phải không phải Xuất Vân Quan làm à?”
Lục Kiến Vi đáp lại: "Các anh biết chuyện gì?"
Minh Nhai cười nói: "Không biết... Trước đây người của Hiệp hội Đạo giáo đã đến đó nhưng cuối cùng không vào được! Sau đó là đại sư của Quy Dương Tự đã đến phong ấn."
Những chuyện này không có gì là bí mật cả.
Minh Nhai hỏi: "Động tĩnh tối qua... Còn có người quay được video! Cô đã sử dụng Ngũ Lôi phù đúng không?”
Lục Kiến Vi gật đầu: "Ukm! Ngũ Lôi phù có sức mạnh lớn."
Sử dụng các loại phù thường quá lãng phí và phiên phức, phải dùng rất nhiều tờ.
Minh Nhai bày ra một vẻ mặt kỳ quái: "Coi như đã giải quyết xong, Hiệp hội Đạo giáo không sẽ can thiệp vào chuyện này."
Lục Kiến Vi đáp: "Không có việc gì thì tôi đi trước."
Minh Nhai nói: "Được." Cho đến khi bóng dáng của Lục Kiến Vi biến mất ở cuối hành lang, Minh Nhai mới không nhịn được mà thở dài.
Anh ấy nghĩ một chút... Gửi vào trong nhóm: [Quả nhiên là Ngũ Lôi phù! Tôi đã xác minh... Chuyện ở tòa nhà Liên Duyên là do cô ấy làm ra.]
[Tôi cũng biết chuyện này! Tôi định vài ngày nữa trở về sẽ đi, không ngờ đã có người đi trước.]
[Đệ tử của tôi thấy cảnh sét đánh đã ghen tị, cứ dính lấy tôi đòi loại phù này! Dù bán mình đi tôi cũng chỉ mua được vài tờ thôi.]