Lần này, anh ấy thực sự cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Trên giường có một Tô Khúc Trần đang ngồi, người đi theo anh ấy đến nhà vệ sinh cũng là một Tô Khúc Trần, vậy đâu mới là Tô Khúc Trân thực sự?
Mặc dù Trần Viễn Phương đã sớm biết thôn trang này không đơn giản nhưng khi xảy ra những chuyện kỳ quái như vậy... Anh ấy vẫn không tránh khỏi bị hoang mang.
Tô Khúc Trần nằm trên giường bên trong nói: "Mấy giờ rồi, anh không ngủ mà đứng ở cửa làm gì?! Muốn bị muỗi đốt?"
Bây giờ Trần Viễn Phương thực sự không dám vào.
Nếu như Tô Khúc Trần bên trong là ma, anh ấy sợ vừa vào đã bị ăn thịt, hoặc là bị giết.
Tô Khúc Trần bên ngoài nói: "Cuối cùng thì anh có vào không đấy, bên ngoài tối thế kia, không vào thì để tôi vào, anh đứng đấy làm bức tượng cửa à?”"
Giọng của hai người y hệt nhau.
Bản thân Trần Viễn Phương bây giờ hoàn toàn không thể phân biệt được, cũng không dám cử động nữa.
Anh ấy sợ mình vô tình chạm vào điểm mấu chốt của một trong những con ma, sau đó bị nó xé xác.
Trần Viễn Phương nuốt nước bọt, nói: "Tô Khúc Trân! Cậu còn nhớ trước khi chúng ta đến, Lục Bán Tiên đã nói gì về cậu không?”
Tô Khúc Trần ở cửa nói: "Cái gì? Tôi không nhớ nữa."
Tô Khúc Trân bên trong thì nói: "Tôi ngoan như vậy... Có gì đâu mà nói! Còn về anh thì chưa chắc."
Trần Viễn Phương cảm thấy lòng mình chìm xuống.
Anh ấy bước từng bước vào bên trong, người ở cửa cũng bước theo vào trong.
Gần như cùng lúc, Trần Viễn Phương rút ra một lá bùa chú mà mình đã vẽ trước khi đến dán lên người mình.
Một tia sáng vàng lóe lên, khuôn mặt "Tô Khúc Trân" phía sau cũng hiện rõ.
Đó đâu phải Tô Khúc Trân mà là một con quỷ giả mạo Tô Khúc Trần, khuôn mặt nó hoàn toàn không đối xứng mà xoắn lại với nhau, nhìn rất kinh dị.
Trần Viên Phương giật mình.
Phù chú phát ra ánh sáng, đốt cháy trên người đối phương tạo thành một hố đen! Nó hét lên, đôi mắt không cân xứng dữ tợn nhìn anh ấy.
Nó giơ hai bàn tay thẳng về phía Trần Viễn Phương.
Anh ấy thấy phù chú có hiệu quả, lại lấy ra một tờ nữa ném qua.
Lá bùa này do Lục Kiến Vi đưa cho anh ấy! Trần Viễn Phương luôn giữ nó trong một túi khác để phân biệt với phù của mình.
Lần này ánh sáng vàng còn mạnh hơn, khiến con quỷ dưới ánh sáng đó bị đánh gục... Cuối cùng, nó co rúm lại và biến thành làn khói đen rồi biến mất.
Trần Viễn Phương thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên là phù chú của Lục Bán Tiên có ích, mình thật sự không chọn nhầm sư phụ.
Tiếng nói vang lên từ phía sau: "Anh đang làm gì vậy?"
Tiếng nói này khiến Trần Viễn Phương cảm thấy sợ hãi, anh ấy lấy ra một lá bùa đặt trong tay, chuẩn bị thử xem có phải thật không?!
Tô Khúc Trân tỏ vẻ nghỉ hoặc: "Anh vừa làm gì thế?"
Một lá bùa được ném lên người hắn.
Tô Khúc Trần bị hành động của Trần Viễn Phương làm cho bối rối, hỏi: "Anh làm cái gì thế? Trần Viễn Phương! Nửa đêm nửa hôm, anh phát điên cái gì?" Thấy hắn không sao, Trần Viễn Phương thở phào! Anh ấy lau mồ hôi lạnh trên trán... Cuối cùng, anh ấy đóng cửa và ngồi trở lại giường.
Trần Viễn Phương kể lại chuyện vừa xảy ra cho Tô Khúc Trân nghe.
Tô Khúc Trân cảm thấy lạnh sống lưng, nói: "Còn dám giả mạo tôi! May mà anh quay về kịp thời, không thì chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra."
Hắn chẳng thấy gì cả, cũng chẳng nghe thấy một lời nào trong cuộc đối thoại giữa Trần Viễn Phương và Tô Khúc Trần giả mạo kia.
Không trách vì sao Trần Viễn Phương đột nhiên hỏi hắn câu hỏi đó.
Thôn trang này quá đáng sợ.
Khách sạn Quân Thành còn tốt! Trong thôn này còn có quỷ giả dạng người để hại người.
Câu hỏi vừa rồi quả thật là Trần Viễn Phương cố ý hỏi.
Trần Viễn Phương và Tô Khúc Trần dù gì cũng là đồ đệ của Lục Kiến Vi, quen biết không ít ngày, đối với tính cách của đối phương cũng biết rõ.
Câu nói đó không phải là câu anh ấy sẽ nói.
Vì vậy lúc đó Tô Khúc Trần đã nảy sinh nghi vấn! Quả nhiên không sai, đối phương chính là quỷ.