Lục Kiến Vi lạnh lùng nói: "Oan có đầu nợ có chủ! Việc mình làm thì phải chịu trách nhiệm."
Bị ma nhập chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng tiêu cực.
Trợ lý khóc lóc kêu lên: "Em sai rồi... Em sai rồi! Em không cố ý! Em thật sự sai rồi!"
Tiếng khóc của cô ta lẫn lộn với tiếng mèo kêu, giống như tiếng kêu thảm khi bị hành hạ.
Lục Kiến Vi nghe thấy mà vẻ mặt càng lạnh lùng hơn.
Trợ lý vừa khóc vừa kể lại lý do mình làm chuyện đó.
Hôm đó buổi chiều có một cảnh quay có con mèo! Sau khi quay xong Cố Thư Lệ vẫn còn cảnh quay khác nên con mèo được giao cho trợ lý chăm sóc.
Cô ta mới làm trợ lý của Cố Thư Lệ không lâu, không có tình cảm gì với con mèo.
Lúc chăm sóc, không biết là vì lý do gì mà con mèo cào cấu liên tục vào tay cô ta.
Dù chỉ bị xước da nhưng trợ lý vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Đặc biệt sau khi nghe tin về bệnh dại không thể chữa trị, cô ta càng không muốn chăm sóc con mèo nữa và đã lén đưa nó ra ngoài khi mọi người không chú ý.
Lúc đó, mọi người trong đoàn làm phim đều tập trung vào cảnh quay chính, không ai để ý đến hành động của một trợ lý nhỏ.
Cứ nghĩ đến chuyện trước đó liền bực bội, cô ta đã dùng đá đập liên tục lên con mèo... Không biết đã sử dụng bao nhiêu sức lực.
Con mèo bị cô ta khóa mõm nên không thể kêu cứu... Cứ như thế mà chết đi.
Sau khi ngược đãi con mèo đến chết! Trợ lý mới tỉnh táo lại, nhận ra đầu con mèo bị đá đập nát, máu thịt lẫn lộn trông rất đáng sợ.
Trong cơn hoảng loạn, cô ta đào đất chôn giấu con mèo đi.
Ai ngờ có tiếng người truyền đến, trợ lý không kịp chôn sâu liên bỏ chạy! Sau đó, cô ta không dám quay lại đó nữa.
Khi bị Cố Thư Lệ hỏi, cô ta chỉ nói rằng con mèo đã chạy ra ngoài.
Đến tối, thi thể của con mèo mới được phát hiện.
Oan hồn của con mèo đi theo bên cạnh trợ lý, hướng về phía cô ta gâm gừ.
*xk*+
Lục Kiến Vi thở dài, quyết định giúp nó siêu thoát nhưng con mèo kiên quyết từ chối, vẫn muốn nhập vào người trợ lý! Dù đã chết, nó không chịu buông tha cho cô ta.
Lục Kiến Vi chỉ có thể tăng nhanh tốc độ.
Con mèo nhanh chóng trở lại vẻ ngoài đáng yêu lúc còn sống, đi đến bên chân Cố Thư Lệ, cọ cọ rồi tan biến vào không khí.
Cố Thư Lệ hỏi: "Bây giờ nó đi đâu?" Lục Kiến Vi nói: "Nó đã đi đầu thai rồi."
Cố Thư Lệ nhìn chằm chằm vào trợ lý trên mặt đất, phẫn nộ nói: "Hi vọng kiếp sau đừng gặp phải người tàn nhân như cô nữa!"
Trợ lý thở phào nhẹ nhõm... Nghĩ thầm: [Dù sao oan hồn của con mèo kia đã đi đầu thai rồi! Nó cũng không thể làm gì mình nữa] Cô ta vội vàng từ trên mặt đất bò dậy.
Nhưng không ngờ ngay sau đó, trợ lý không kiêm chế được mà hét lên.
Lục Kiến Vi nói: "Cô thật sự nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"
Trợ lý hoảng sợ, che khuôn mặt đau rát và ngứa ngáy, không dám gãi vì sợ hỏng mặt.
Con mèo kia vẫn tiếp tục quấy phá cô tai Tô Khúc Trần tỏ vẻ khinh bỉ! Hắn ghét nhất những người mặt ngoài xinh đẹp nhưng tâm lý vặn vẹo... Ngược đãi động vật nhỏ, thật ghê tởm.
Lục Kiến Vi nhìn cô ta, ghê tởm nói: "Từ hôm nay trở đi, cô sẽ mãi mang khuôn mặt này."
Trợ lý cảm thấy bản thân như rơi xuống địa ngục, mặt mày tái nhợt.
Cô ta bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó: "Tôi có tiền! Tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền! Mười vạn có đủ không? Cố tỷ cho cô mười vạn! Tôi cũng sẽ cho cô mười vạn!"
Cố Thư Lệ tức giận nói: "Cô có bị điên không?”
Làm ra chuyện ngược đãi động vật như vậy mà còn có mặt mũi nói như thế.
Lục Kiến Vi lạnh lùng từ chối: "Không nhận." Trợ lý hung tợn nhìn chằm chằm vào Lục Kiến Vi... Đúng lúc này, mặt cô ta ngứa không chịu nổi! Trợ lý vô thức gãi một cái, liền thét lên thảm thiết! Trên mặt lại xuất hiện thêm một vết máu.
Khiến Tô Khúc Trần cảm thấy lạnh sống lưng.