Con người có ba hồn bảy phách! Mất đi bất kỳ cái nào đêu ảnh hưởng lớn đến cơ thể.
Việc mất hồn này thực ra khá phổ biến.
Một khi mất hồn, có thể sẽ như Tiểu Lượng, ngây ngô đần độn hoặc khóc không ngừng, thậm chí còn có thể phải nhập viện.
Hoàng Na Na lau đi nước mắt: "Vậy... Vậy phải làm thế nào?"
Cô ấy đã quên mất tại sao lúc trước lại là Lục Kiến Vi mở miệng chứ không phải đạo trưởng.
Lục Kiến Vi nói: "Tất nhiên là phải làm pháp hoàn hồn."
Mỗi nơi đều có cách triệu hồn khác nhau.
Ở phía Bắc, hầu hết các trường hợp đều tìm một người tuổi rồi vẽ một cái thập trên đất, và người mất hồn sẽ đứng trên đó, sau đó người già sẽ đọc kinh, còn phải gọi tên của đứa trẻ để nó quay về, phải lặp đi lặp lại nhiều lần, tới ngày hôm sau mới có thể hồi hồn.
Nhưng Lục Kiến Vi có một cách đơn giản hơn.
Cô nhìn vê phía Hoàng Na Na: "Nhà cô có người lớn tuổi khỏe mạnh không?"
Hoàng Na Na lập tức gật đầu nói: "Có, bà của Tiểu Lượng ở trong một tòa nhà khác của khu dân cư, cần gọi bà cụ qua đây không?"
Chuyện này chưa dám nói với bà cụ.
Lục Kiến Vi gật đầu: "Gọi người đó qua đây đi."
Hoàng Na Na vội vã gọi điện cho bà của Hoàng Tiểu Lượng... Sau đó xuống lầu đón người, khoảng năm phút sau, bà cụ được đưa đến.
Sau khi biết chuyện, bà cụ tức giận nói: "Chuyện lớn như vậy mà đến bây giờ mới nói với tôi! Chẳng lẽ nếu đạo trưởng không nhắc thì cô sẽ không nói cho tôi biết?"
Hoàng Na Na không dám nói nhiều, vì đây là lỗi của cô ấy.
Bà của Hoàng Tiểu Lượng tin vào phong thủy, thái độ rất tốt: "Đạo trưởng! Ông bảo tôi làm gì thì tôi sẽ làm như vậy."
Lục Kiến Vi hỏi nhẹ nhàng: "Bà là người thân của Hoàng Tiểu Lượng, chắc hẳn đã ở bên cạnh cậu bé nhiều, phải không?"
Bà của Hoàng Tiểu Lượng gật đầu: "Đúng vậy, hầu hết thời gian tôi đều chăm sóc thằng bé! Con dâu và con trai tôi đều đi làm ở ngoài, cháu trai rất thân với tôi."
Nói xong, bà cụ vuốt ve đầu của Hoàng Tiểu Lượng.
Cậu bé không hề chống cự.
Lục Kiến Vi nhận ra điều này, nói: "Vậy thì tốt! Bà hãy mang theo một bộ quần áo mà cậu bé thường mặc trước đây, đi đến nơi cậu bé bị mất hồn và gọi tên cậu bé thật to, để cậu bé theo bà quay về nhà."
Hoàng Na Na không nhịn được hỏi: "Chỉ cần như vậy thôi sao?"
"Cách này cũng quá đơn giản rồi."
Lục Kiến Vi nói: "Việc gọi hôn không quá khó khăn nhưng quan trọng là phải xác định chính xác nơi mà người đó mất hồn."
Hoàng Na Na nói: "Giáo viên phụ trách và bạn học của thằng bé đều nói là tại chỗ đi chơi mùa xuân xảy ra sự cố, chắc chắn là ở đó."
Lục Kiến Vi gật đầu, tiếp tục nói: "Sau khi hoàn tất việc hoàn hồn, còn phải chuẩn bị thêm một số thứ khác, ngày mai sẽ thấy kết quả."
Hoàng Na Na cuối cùng cũng thả lỏng.
Bà của Hoàng Tiểu Lượng nói: "Na Na! Còn không nhanh đi lấy quần áo của Tiểu Lượng ra đây, lấy cái áo thằng bé thường mặc, đừng lấy nhầm."
Hoàng Na Na gật đầu: "Không lấy nhầm đâu."
Sau khi lấy quần áo về, đã là mười mấy phút sau.
Lục Kiến Vi sờ quần áo, xác nhận không có vấn đề.
Hoàng Na Na mới thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Vậy bây giờ... Chúng ta có thể xuất phát rồi chứ?"
Lục Kiến Vi nói: "Được rồi."
Mọi người xuống xe, ban đầu định bắt taxi nhưng khi thấy Tô Khúc Trần và Lục Kiến Vi tự nhiên lên xe sang, mắt họ tròn xoe.
Bà cụ không rõ nhưng Hoàng Na Na thì rất rõ ràng.
Khi thấy Tô Khúc Trần ngồi vào ghế lái, càng ngạc nhiên hơn.
Hoàng Na Na đứng ngoài, không kìm được hỏi: "Đạo trưởng! Mắt của ông có... có lái xe được không?"
Xe sang hiện nay có xe cho người mù à? Thật lợi hại nhỉ?
Thế giới của người giàu thật khó tưởng tượng.
Tô Khúc Trân cười ngượng ngùng, tháo kính ra: "Tôi không mùi! Cái này là kính râm, lên xe đi."
Hoàng Na Na vẻ nửa tin nửa ngờ lên xe.