Trứng Vàng Nhỏ đồng ý gật đầu: [Ngài nói đúng, Giang Thầm bây giờ chắc chắn đang cực kỳ vui vẻ.]
"Đương nhiên rồi, bây giờ mẹ đi nhờ chú Trần mua cho con một chiếc xe đạp nhỏ nha!"
Ngay từ giây phút Giang Thầm mở miệng, quản gia đứng ở bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng, ngay lúc Hồ Trân Trân ngẩng đầu liền gật gật đầu với cô.
Trứng Vàng Nhỏ vẫn luôn chú ý đến Giang Thầm, sau khi phát hiện cậu lại nở nụ cười, lập tức kích động mở miệng.
[Ký chủ, Giang Thầm lại cười, cậu ấy hình như lại vui vẻ hơn!]
[Bây giờ cậu nhất định rất ỷ lại với ngài, không chừng giá trị độ ưa thích sắp tăng rồi!]
Hồ Trân Trân chờ đợi một hồi.
[Thế nào rồi? Độ ưa thích có tăng không?]
Trứng Vàng Nhỏ lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên đầu: [Chúng ta có lẽ cần cho nam chính nhỏ một chút thời gian.]
Nhưng nụ cười vừa rồi của Giang Thầm quả thật là rất vui vẻ.
Nhưng chẳng bao lâu nụ cười đã biến mất.
Từ trong khóe mắt, cậu nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hồ Trân Trân, trong lòng cũng trở nên nặng nề.
Mẹ kế hình như rất thích cậu, nếu cậu bỏ đi, tinh thần của dì ấy nhỡ đâu càng tệ hơn thì sao?
Giang Thầm có chút không nỡ, ép mình nhớ lại cái tát của mẹ kế, rồi chặt đứt sự không nỡ trong lòng.
Dù sao cậu ở nơi nào, cũng chỉ có thể trở thành một gánh nặng, cần gì phải liên lụy đến mẹ kế.
Giang Thầm nhớ lại những gì cậu nghe lén trong nhà bếp lúc chiều.
Hai bảo mẫu kia khi nói chuyện không cố ý hạ thấp giọng, Giang Thầm đứng ở bên ngoài nghe được rõ ràng.
"Bà chủ sao đột nhiên mang theo một đứa bé về?"
"Cô không biết sao, đứa bé kia là con riêng của chồng cô ấy lúc trước."
"Con riêng? Không phải cô Hồ còn chưa tổ chức hôn lễ sao?”
Nói đến Hồ Trân Trân, bảo mẫu hạ giọng: "Ôi, vừa mới lĩnh chứng thì tên đàn ông kia chết, kết hôn hay chưa kết hôn cũng không có gì khác nhau, đứa nhỏ kia là con riêng của người đàn ông kia, cô Hồ lương thiện, nhân từ mới mang về nuôi.”
"Thật sao, đây chẳng khác nào nhặt được của nợ!"
"Nhưng mà bà chủ nhà mình có tiền, nhà người bình thường như chúng ta làm sao có thể nuôi cái gánh nặng này."
"Tôi thấy đứa con riêng kia, dáng vẻ gầy gò nho nhỏ sắc mặt lại không tốt, có khi là có bệnh gì đó?"
"Chắc là vậy, dù trông như thế nào thì chắc chắn có bệnh, nếu không phải không muốn dính vào pháp luật, tôi muốn cho chút thuốc trừ sâu vào, coi như giúp cậu ấy sớm thoát khỏi thống khổ."
"Thôi, dù sao cũng phải chờ một chút, cô Hồ còn chưa nuôi được hai năm đã chết, người ta nhất định sẽ bàn tán ngoài khắc c.h.ế.t chồng còn khắc c.h.ế.t người trong gia đình."
"Muốn trách thì cũng có thể trách cô Hồ nuôi phải tên ốm yếu này."
Nói tới đây, giọng điệu của hai bảo mẫu nhẹ nhẹ nhàng, hàm chứa nụ cười.
Giống như tạo ra tai tiếng cho chủ nhân, có thể khiến mình hạnh phúc.
Giang Thầm còn nhỏ tuổi, không hiểu vì sao hai người đó lại cười, nhưng cậu nhạy bén nhận ra sự ác ý trong đó.
Chính cậu đã gây ra ác ý này.
Nếu như cậu không có ở đây, mẹ kế cũng không cần bị hai người này chê cười, cậu coi như là giúp cô một chuyện đi...
Nhớ tới chuyện này, miệng Giang Thầm lập tức mím chặt.
Dịch vụ của khu người giàu rất nhanh chóng, chưa đến nửa giờ, chiếc xe đạp thiết kế riêng cho trẻ em đã được gửi đến.
Loại xe trẻ em này đằng sau có hai bánh xe phụ trợ nhỏ, có thể giúp trẻ cân bằng và không dễ bị ngã.
"Con đi chơi đây!"
Giang Thầm nghiêm mặt, chào tạm biệt Hồ Trân Trân.
Người lớn làm biểu cảm như vậy có vẻ sẽ nghiêm túc, nhưng một đứa trẻ tám tuổi làm ra, Hồ Trân Trân chỉ cảm thấy cậu đáng yêu.
"Phải cẩn thận một chút nha, đừng để ngã."
Hồ Trân Trân xoa đầu cậu, dặn dò một câu.
Hốc mắt Giang Thầm lập tức ươn ướt, mím môi “Vâng” một tiếng, sau đó đẩy chiếc xe đạp mới mua đi ra ngoài cổng, không quay đầu lại.
Hồ Trân Trân cảm giác được tâm trạng của cậu khác thường.