Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại người cũng đã đến buổi tiệc của anh ta nhưng Thomas không nói với anh ta tiếng nào, điều này không nghĩa khí chút nào cả.

Thomas đuối lý, gãi cái mũi.

“Ken, lần này cũng không thể trách tôi được, cậu cũng biết đó nợ phong lưu của cậu quá nhiều mà Hồ của tôi lại xinh đẹp như vậy nữa.”

Ban đầu Ken có chút tức giận nhưng điều này đã tiêu tan hết rồi.

“Cậu đừng có mà đổ oan cho tôi, nhiều bạn gái cũ của tôi vì ái mộ cậu nên mới đồng ý ở bên cạnh tôi, cái này không được gọi là nợ phong lưu à.”

Sau khi giải thích xong, anh ta tỏ vẻ nghiêm túc và bắt đầu nói chuyện với Hồ Trân Trân.

“Hồ, cô đừng nghe cậu ta nói bậy, tôi thật sự rất muốn kết bạn với cô.”

Ken cũng còn khá trẻ theo lời giới thiệu của Thomas, năm nay anh ta mới ba mươi nhưng cách ăn mặc khá thời trang, khó trách lại có nhiều bạn gái như vậy.

Hồ Trân Trân cười cười, đáp: “Xem ra danh tiếng của tôi ở bên đây không nhỏ chút nào, đêm nay tôi đã gặp rất nhiều người nói ra câu này đấy.”

Ken càng ảo não hơn.

“Bọn họ đều là nghe tôi nói đấy, không ngờ bọn họ lại đi trước tôi một bước mà đi làm quen với cô trước rồi.”

Anh ta liếc Thomas một cái: “Đều do tên bạn tốt không đáng tin tưởng này, bằng không chúng ta đã sớm quen biết nhau rồi, Hồ!”

Ken vừa nói, theo bản năng tiến về phía Hồ Trân Trân một bước.

Ở bên cạnh đó, Lâm Bắc người đang cùng Hồ Trân Trân và Thomas đi ra khỏi cửa, liền bước tới chắn ở phía trước

“Ken tiên sinh phải không?”

Anh ta nắm lấy tay Ken và nói: “Từ lâu tôi đã muốn gặp anh, cuối cùng lần này cũng có cơ hội rồi.”

“Lúc trước khi anh mua trang viên Elizabeth, bố của tôi có nhắc đến anh.”

Ken không nhận ra Lâm Bắc nên có chút bối rối.

Vẫn là do Thomas ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở anh ta: “Đây là một người khác cậu muốn gặp, Lâm đấy.”

Vừa nói đến Lâm, hai mắt của Ken liền sáng lên.

“Thì ra là anh sao, tôi rất mong chờ được gặp anh luôn đấy.”

Chủ đề đã được Lâm Bắc thay đổi, mọi người ở trong một góc của bữa tiệc trò chuyện sôi nổi.

Nhưng có nhiều doanh nhân tập hợp lại như vậy, nơi vốn nhiều người bỏ qua nhất bây giờ lại trở thành nơi nhiều người chú ý nhất.

Lúc này Kevin đã lấy hết can đảm rồi tiến lên.

Vị doanh nhân giàu có đến từ nước Z này thoạt nhìn tính tình khá tốt, có lẽ bây giờ anh ta nói lời xin lỗi thì có lẽ cô sẽ bỏ qua mọi chuyện.

Mang theo ý nghĩ này, anh ta mới dũng cảm tiến lên phía trước.

Bởi suy cho cùng ở một nơi như thế này mà đắc tôi một vị doanh nhân lớn có quen biết với chủ bữa tiệc, nghĩ như thế nào đi chăng nữa thì đây chẳng phải loại chuyện tốt lành gì rồi.

Nếu đợi qua hết hôm nay, cho dù Kevin muốn tìm Hồ Trân Trân để xin lỗi thì e rằng chẳng có cơ hội gặp được cô đâu.

Trong lòng anh ta cũng biết rất rõ, mình chỉ là một nhân vật ngoài rìa nhỏ bé mà thôi, nếu không muốn bị trả thù thì xin lỗi chính là lựa chọn tốt nhất.

Cho nên cho dù biết rõ rằng mình sẽ không được hoan nghênh, nhưng Kevin vẫn quyết định đi tới.

Khi nhìn thấy anh ta đi đến, nụ cười trên mặt Hồ Trân Trân cũng tắt dần.

Thomas cũng không quên vừa rồi người này đã làm bạn mình không thấy thoải mái: “Cậu tới đây làm gì?”

“Tôi, tôi tới xin lỗi.”

Kevin cúi đầu, cố tỏ ra vẻ đáng thương.

Nhưng sai lầm anh ta gây ra quá lớn, cho dù có ở một bên tỏ ra đáng thương đi chăng nữa thì chẳng giải quyết được gì cả.

Hồ Trân Trân cũng không muốn nghe lời xin lỗi của anh ta: “Không cần.”

Kevin lập tức sốt ruột mà ngẩng đầu lên mặc kệ Hồ Trân Trân có nghe hay không, thì anh ta vẫn nói ra những lời mình nên nói.

“Tôi thật sự sai rồi thưa Hồ tiểu thư, là do tôi có mắt như mù tôi thật sự không có ý xúc phạm cô đâu, mong cô hãy tha thứ cho tôi chỉ cần cô tha thứ cho tôi thì cô muốn tôi làm gì cũng được cả, tôi đã nhận ra lỗi lầm của mình về sau tôi sẽ tôn trọng mọi người hơn.”

Ngay cả như vậy Hồ Trân Trân cũng chẳng bất ngờ.

Trên mặt hiện lên vẻ mất kiên nhẫn không thể che giấu được.

Lời này cô chẳng tin chút nào, nếu con người có thể sửa chữa lỗi lầm của mình nhanh như vậy, thì trên đời này làm gì có ngục giam cơ chứ.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ken không rõ chuyện gì xảy ra nên hỏi Thomas một câu.

Ngay khi nhận ra lỗi sai của mình, Kevin đã muốn đi đến trước mặt Hồ Trân Trân.

Anh ta biết lễ nghi kính cẩn nhất của người nước Z chình là quỳ xuống, chỉ cần anh ta quỳ xuống trước mặt Hồ Trân Trân thì chắc cô sẽ không gây khó dễ cho anh ta nữa.

Ở phương diện luồn cúi để giải quyết rắc rối này quả thật Kevin là một người rất thông minh.

Nhưng nếu muốn thực hiện được điều này thì phải bước qua được Thomas.

Khi thấy anh ta tiến lên, Lâm Bắc cũng đã tiến lên một bước, để che chở cho Hồ Trân Trân.

Khi một người suy nghĩ muốn quỳ xuống thì toàn bộ sức lực đều dồn xuống dưới cả.

Nhưng động tác này của anh ta lại làm cho Lâm Bắc hiểu lầm, cho rằng anh ta muốn làm gì Hồ Trân Trân nên mới động thủ.

Vì thế, Kevin vốn dĩ đang dùng sức để quỳ xuống thì lại bị Lâm Bắc đẩy ngã một cái, cả người ngã nhào trên mặt đất.

Thomas và Ken mới vừa kịp phản ứng lại lúc nhìn sang thì mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Kevin đang cắn răng cắn lưỡi nằm rạp trên mặt đất, bị Lâm Bắc dùng tay đè đầu xuống.

“Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy? Hồ, cô không bị thương chứ?”

Ken là người bối rối nhất nhưng anh ta cũng hiểu rất rõ Kevin, có Kevin đã gây ra chuyện gì đó nên mới vội vàng đến đây.

Lúc này Thomas mới đem mọi chuyện kể với anh ta.

“Thì ra là như vậy.”

Ken nhìn về phía Kevin ánh mắt lập tức hiện rõ sự chán ghét.

Anh ta chưa bao giờ thích loại người này cả, không ngờ trong buổi tiệc của mình lại xuất hiện loại người này nữa chứ, còn đắc tội khách quý nữa chứ.

Chỉ trong nháy mắt, Ken cũng đã đưa ra quyết định của mình.

Mặc kệ nói như thế nào, anh ta cũng đã nhớ rõ người này, từ nay về sau anh ta không muốn thấy người này xuất hiện trong buổi tiệc của mình nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK