Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Các công ty khác cũng chỉ mới biết được tin họ sẽ mở buổi lưu diễn thông qua hotsearch mà thôi.

“Buổi lưu diễn? Của Hứa Kiệt sao? Bây giờ người duy nhất có khả năng lưu diễn chỉ có Hứa Kiệt mà thôi.”

“Hình như không phải vậy, nghe đâu là một ban nhạc.”

“Một buổi lưu diễn của một ban nhạc sao?”

Những người quản lý công ty âm nhạc khác đều đang thảo luận về Giang Hồ Tiền Tuyến nghe vậy liền cười trừ: “Ảnh Thị Giang Hồ thì có thể lấy đâu ra một nhóm ngôi sao cơ chứ?”

Điều này đúng là không thể.

Phải ra mắt ít nhất từ một đến hai album thì mới có thể tổ chức chuyến lưu diễn để biểu diễn cho mọi người xem.

Mà hiện tại ở trong công ty Giang Hồ Tiền Tuyến những người có thể làm được điều này trước mắt chỉ có Tô Triệu và ban nhạc Tam Sơn Nguyệt.

Và bao gồm cả Hứa Kiệt người vừa mới huỷ hợp đồng với Âm Lạp để kí với công ty này, thì cũng chỉ có ba người có thể trụ vững được trên thị trường hiện nay thôi nhưng vẫn còn kém xa để đạt tới trình độ ngôi sao.

Nếu muốn làm một buổi biểu diễn quy tụ toàn dàn sao đình đám thì số lượng người tham gia vẫn không đủ.

Nhưng Hồ Trân Trân đã có biện pháp khác.

Nếu nghệ sĩ từ công ty mình không đủ thì mời nghệ sĩ từ công ty khác đến thôi, căn bản khi bắt đầu lên kế hoạch cho chuyến lưu diễn thì cô cũng đã định mời khoảng bảy tám ca sĩ đến đây rồi, và sẽ làm cho nó giống một lễ hội âm nhạc hơn.

Chẳng qua khác với lễ hội âm nhạc nơi mọi người tụ tập lại cùng nhau xem, thì địa điểm tổ chức của buổi biểu diễn này sẽ chuyên nghiệp hơn.

Cuối cùng năm cái sân khấu mà Hồ Trân Trân được tặng cũng có tác dụng rồi.

Năm cái sân khấu này đều ở năm thành phố khác nhau, bởi trong kế hoạch của Hồ Trân Trân, chuyến lưu diễn cả nước này sẽ có bảy trạm dừng.

Ngoài những sân khấu của nhà trồng được ra, Hồ Trân Trân còn đặc biệt thuê thêm hai sân vận động.

Ca sĩ biểu diễn cho mỗi buổi chuyến lưu diễn không cố định cho lắm.

Chỉ có Tô Triệu và ban nhạc Tam Sơn Nguyệt là thành viên cố định, ngay cả Hứa Kiệt cũng xem như là khách mời bất ngờ, sẽ ngẫu nhiên biểu diễn ở mấy trạm mà thôi.

Lần đầu tiên khi vé được mở bán, thì nó không bán được nhanh cho lắm.

Chỉ dựa vào danh tiếng của Tô Triệu và Tam Sơn Nguyệt, tuy rằng bán cũng được nhiều vé nhưng tốc độ không nhanh cho lắm.

Dù sao cũng chỉ mới ra mắt được một thời gian, tuy đã nổi tiếng trên mạng nhưng số lượng fans cứng không nhiều lắm, còn bọn bán vé lậu thì vẫn chờ tình hình xem sao chứ chưa vội đặt vé ngay.

Chờ khi Giang Hồ Tiền Tuyến công bố những vị khách mời bất ngờ, thì những khán giả mua vé liền lập tức bất ngờ.

[Tôi đi, tôi không nhìn nhầm đấy chứ, không chỉ có Hứa Kiệt, mà còn có có cả Trương Thiên Vũ kìa!]

[Ôi trời ơi, cuối cùng sau bốn năm tôi cũng được dịp nghe anh Tống hát live rồi!]

[Em yêu chị Hồ quá đi mất! Tôi biết ngay mà khi vừa nhìn thấy rất nhiều bóng đen xuất hiện trên tấm poster tuyên truyền, thì biết ngay sẽ có điều bất ngờ mà!]

[Tống thiên vương, anh Thần, Hứa Kiệt rồi cả Đặng Ái Anh, chỉ riêng bốn vị này thôi chi phí mời họ lên sâu khấu cũng hơn tám chữ số rồi, còn có nhiều ca sĩ quen mặt nữa chứ tấm vé này cũng quá hơi rồi.]

[Nếu có thể biết khách mời bất ngờ của tỉnh B là những ai là tốt rồi! Tôi rất muốn nghe Anh Tử hát live luôn đấy, tôi sẽ mua vé bất cứ buổi diễn nào có Anh Tử xuất hiện.]

Giang Hồ Tiền Tuyền chỉ mới công bố khách mời bất ngờ trong buổi biểu diễn đầu tiên là Hứa Kiệt và Trương Thiên Vũ, còn những thành phố khác sẽ công bố trước một ngày trước buổi biểu diễn.

Cho dù vậy giá vé bốn trăm tệ cũng khiến nhiều fans hâm mộ cảm thán vì nó quá lời rồi.

Rốt cuộc những ca vương ca hậu này đều đã thống trị làng nhạc nước nhà năm sáu năm trước.

Bọn họ ai cũng nhận giải thưởng đến mỏi tay, có cả tác phẩm nổi bật và thực bực, sau khi công thành danh toại họ cũng hiếm khi đi diễn hơn.

Họ đã tổ chức rất nhiều buổi lưu diễn của riêng mình nên đều biết một mình chuẩn bị cho lưu diễn sẽ mệt như thế nào.

Tuổi của họ cũng không còn trẻ nữa mà cũng không cho ra mắt thêm tác phẩm mới nào nên cũng lười tổ chức buổi lưu diễn.

Hồ Trân Trân có thể mời được những người này thứ nhất là cô đã trả đủ phí mời họ, thứ hai là cô sẵn sàng nhường sân khấu cho họ mặc dù họ chỉ hát vài bài.

Nếu ngẫu nhiên quay lại sân khấu và hát vài bài như thế có thể kiếm tiền mà không gặp chút gánh nặng nào, nên đương nhiên là có người nguyện ý tới biểu diễn rồi.

Sau khi công bố tin tức xong, số vé còn thừa không nhiều lắm nên đã nhanh chóng bán hết.

[A a a a! Rốt cuộc là ai mà nhanh tay như vậy chứ lúc nãy tôi mới xem rõ ràng là còn đến 200 vé mà!]

[Tôi chỉ mới đổi thẻ ngân hàng thôi mà! Vé của tôi đâu!!!]

[Có ai còn dư vé xem ở tỉnh B không, tôi sẽ mua với giá cao!]

So với những người này thì những fans hâm mộ của các ca sĩ kỳ cựu càng khó chịu hơn vì họ là những người cuối cùng biết được tình hình.

[Tôi thật ngu ngốc mà, nếu sớm biết người tổ chức là Hồ Trân Trân rồi thì sao cô ấy có thể làm hỏng chuyện được chứ, sao tôi lại không đi đặt vé ngay cơ chứ?]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK