Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng nếu Lưu Phi Vũ muốn chỉnh cậu ta thì cũng đủ khả năng để đẩy nhanh quá trình phong sát, làm cho cậu ta hoàn toàn thất nghiệp trong một tháng.

Trong lòng Lý Dương cảm thấy rất đau khổ nên chỉ có thể uống từ cốc này đến cốc khác.

Lúc này Hồ Trân Trân đột nhiên xuất hiện.

Không phải cô bị những người giàu có đó xa lánh, mà cô chỉ lấy một cái cớ rời đi để nhường chỗ cho Trần Chi phát huy năng lực của mình, thì tình cờ thấy được Lý Dương đang đứng trong góc này.

“Ôi, hai người đang nói chuyện sao?”

Tuy Hồ Trân Trân nói chuyện rất bình thường, nhưng đã làm cho Lưu Phi Vũ không thể nói gì được nữa và sắc mặt cũng có chút biến đổi.

“Hồ tổng, bài phát biểu vừa rồi của ngài quá xuất sắc, về sau nếu có vai diễn nào phù hợp với tôi thì ngài nhất định phải cân nhắc đến tôi đấy.”

Hồ Trân Trân cũng hiểu được ý của cậu ta mà nâng ly lên chạm vào ly cậu ta một cái, rồi đưa ly rượu đến môi uống hết một lần.

Cô đã làm vậy rồi sao Lưu Phi Vũ không dám uống được chứ, nên cậu ta đã dùng một hơi uống hết sạch ly rượu trong tay mình.

“Hồ tổng, hay là hai người nói chuyện một chút đi, bên kia có người gọi tôi nên tôi đi trước đây.”

Lý Dương đã bị Lưu Phi Vũ ép uống đến sáu ly rượu, khi nhìn thấy chuyện này cậu ta âm thần thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng cảm thấy cô đơn vô cùng.

Dù thế nào đi chăng nữa, thì Hồ Trân Trân đã giúp cậu ta.

“Hồ tổng, cảm ơn ngài.”

Hồ Trân Trân hoàn toàn không nghĩ đến lúc nãy mình vừa mới cứu Lý Dương một mạng, mà cô chỉ nghĩ cậu ta không muốn uống nữa nên mới nói câu này.

“Muốn đi khiêu vũ không?”

Ở góc này không thể nhìn thấy Trần Chi nên Hồ Trân Trân không thể biết được tình huống ở bên kia như thế nào, vì thế nên cô đã chủ động mời cậu ta.

Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn, cậu ta không nghĩ cô sẽ mời mình.

Không thể nghi ngờ gì nữa cô làm như vậy vì muốn giúp cậu ta.

Rõ ràng muốn nói cho mọi người biết rằng mặc dù Lý Dương đây bị Trần Chi phong sát, nhưng vẫn còn có Hồ Trân Trân che chở nên đừng tùy tiện khinh thường cậu ta.

Trước hôm nay, Lý Dương thật sự chưa quen biết Hồ Trân Trân.

Nhưng cậu ta không ngờ Hồ Trân Trân lại giúp mình nhiều như vậy, nên rất cảm động nói không nên lời.

Cho đến khi vào sàn nhảy cậu ta mới có đủ dũng khí nói ra câu cảm ơn này.

Vừa mở miệng nói xong, Lý Dương cũng không nhịn được nữa.

Cảm xúc cứ thế mà tuôn trào: “Hai ngày nữa tôi sẽ không còn nổi tiếng như bây giờ nữa rồi Hồ tổng, tôi thật sự rất hối hận, lúc trước tôi không nên đi con đường lưu lượng này, nếu có cơ hội tôi nhất định sẽ hạ quyết tâm trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình thật tốt.”

Hình như khi nói giọng cậu ta có chút nghẹn ngào thì phải.

Điều này đã dọa cho Hồ Trân Trân hoảng sợ.

Không phải chứ đang nói chuyện rất vui vẻ mà, sao cứ nói mấy lời cảm ơn rồi ăn năn đó vậy, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?

Nếu muốn thay đổi thì không phải tốt nhất nên cố gắng trau dồi kỹ năng diễn xuất hay sao? Nói vậy rồi mà sao vẫn còn khóc vậy chứ?

Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng nức nở cậu ta thì da đầu có hơi tê dại, cô liền nhanh chóng ngăn lại ngay lập tức: “Cậu đừng có mà khóc, không khéo mọi người lại tưởng tôi đang bắt nạt cậu đấy.”

Vốn dĩ Lý Dương quản lý hình tượng của mình không tệ lắm nhưng lúc này đây cậu ta không thể khống chế được cảm xúc của mình.

Nghe được những lời này của Hồ Trân Trân cậu ta liền dở khóc dở cười.

“Hồ tổng, cô cứ yên tâm tôi nhất định sẽ không khóc đâu.”

Có sự bảo đảm của cậu ta nhưng Hồ Trân Trân cũng không thể buông tay rồi rời đi ngay được.

Cũng hơi ngại khi phải kết thúc điệu nhảy này giữa chừng.

“Không sao đâu cậu vẫn còn trẻ, nếu muốn chuyển từ phái lưu lượng qua phái thực lực vẫn còn kịp mà.”

Hồ Trân Trân an ủi cậu ta một câu để tránh cậu ta đem mấy chuyện này để trong lòng.

Vừa nói ánh mắt của cô vẫn luôn hướng về phía Trần Chi.

Nhưng khi Lý Dương nghe được những lời này, cậu ta còn cho rằng cô đang ẩn ý nói với cậu ta rằng muốn cậu ta gia nhập Ảnh Thị Giang Hồ nên càng cảm động hơn.

“Hồ tổng, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm ngài thất vọng!”

“Tôi muốn dùng chính thực lực của mình để bước chân vào Ảnh Thị Giang Hồ!”

Nghe xong lời này Hồ Trân Trân càng thêm khó hiểu: “Hả?”

Cô còn chưa kịp hỏi thêm gì thì Lý Dương đã vui vẻ rời đi rồi.

Cậu ta đang làm gì vậy chứ? Sao tự nhiên giống như mới được tiêm m.á.u gà vào vậy?

Hồ Trân Trân có chút bối rối nên không khống chế được biểu cảm trên gương mặt mình hiện tại, nhưng Lý Dương cũng chỉ là một người cô mới gặp ngày hôm nay thôi nên có lẽ chuyện này chẳng ở trong đầu cô được bao lâu đâu, mấy chốc liền bị quăng ra sau đầu liền ấy mà.

So với với chuyện này thì Hồ Trân Trân càng để ý đến tình hình của Trần Chi bên kia hơn.

Sau khi canh chuẩn thời gian, cô liền xách váy, đi thẳng vào trong nhóm các vị lãnh đạo đang nói chuyện.

“Trần tổng, tôi thấy mọi người nói chuyện vui vẻ quá, mọi người đang bàn về chuyện gì vậy?”

Mục tiêu của Hồ Trân Trân rất rõ ràng, cô đang muốn nói chuyện với Trần Chi,

Trần Chi vừa mới bắt chuyện được với lãnh đạo của Ảnh Thị Trung Nam, còn chưa nói được mấy câu liền bị Hồ Trân Trân đi đến phá đám, vẻ mặt cô ta có chút hậm hực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK