Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với chuyện có một con mèo thì điều buồn hơn chính là con mèo đó không l.i.ế.m bạn.

Tâm trạng của Trương Thiết Ngưu bây giờ chính là như vậy.

Lần đầu tiên anh ta có ý nghĩ bị con mèo nhà mình ghét bỏ, dù sao con mèo đang ở trên mặt đất không chỉ kêu meo meo, mà còn cọ đầu vào ống quần của Giang Thầm, mà còn xoay tròn xung quanh chân Giang Thầm.

Khi ở nhà Trương Thiết Ngưu chưa nhận được đãi ngộ này bao giờ.

Lúc này anh ta mới hiểu được không phải là do con mèo nhà mình lạnh lùng, chỉ là nó lười chú ý đến chủ nhân nhà mình mà thôi.

“Nemesis đại nhân, mày thật quá đáng luôn đấy!”

Trương Thiết Ngưu bắt được con mèo và phê bình nó một trận.

“Sao mày có thể thấy sắc mà nảy lòng tham như thế, lần trước dẫn mày đi xem mắt, đối diện mày là một con búp bê vải, có thấy mày có loại thái độ này đâu?”

“Nếu lúc đó mày đồng ý quen búp bê vải, thì bây giờ đã là một người cha rồi!”

Cũng may ký ức của Trương Thiết Ngưu không tốt lắm, nếu không càng nhớ lại thì chỉ thấy con mèo nhà mình chẳng nghe lời chút nào.

“Nemesis đại nhân, mày đừng cọ nữa, mày có nghe tao nói chuyện hay không?”

Hồ Trân Trân không biết lời anh ta nói con mèo có nghe hiểu hay không, nhưng cô biết chắc là Giang Thầm đã nghe lọt tai.

Ban đầu Giang Thầm muốn thả Rilla xuống, để hai con mèo chơi với nhau một chút.

Nhưng sau khi nghe Trương Thiết Ngưu nói xong thì Giang Thầm đã ôm Rilla lên.

Hồ Trân Trân lại gần con trai mình thì nghe được Giang Thầm an ủi Rilla.

“Rilla của chúng ta vẫn còn nhỏ lắm, không thể có bạn trai được đâu.”

Khi nghe câu này xong, cô nhịn không được mà trực tiếp gật đầu.

Sau khi bị Hồ Trân Trân cắt ngang thì Trương Thiết Ngưu mới nhận ra mình nói hơi quá.

Hôm nay dẫn mèo tới vì muốn dạy học thôi sao mà lại bắt đầu nói mấy thứ này.

Anh ta cúi đầu thì lại nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của Nemesis đại nhân nhà mình, nhất thời cạn lời.

“Hồ tổng, xem ra lớp học dạy bắt chuột này không được nữa rồi.”

Hồ Trân Trân cười rất to và cảm thấy rất thoải mái.

Cô xua tay: “Không có việc gì, mèo nhà tôi bây giờ nhìn thấy mấy món đồ chơi chuột thôi cũng vui rồi.”

“Cảm ơn anh, Thiết Ngưu.”

Hồ Trân Trân ngồi xổm xuống, vuốt ve Nemesis đại nhân một chút.

Vốn dĩ Trương Thiết Ngưu định nhắc nhở cô rằng Nemesis đại nhân sợ người lạ, khi sờ nó thì có khả năng cao nó sẽ giơ nanh vuốt lên.

Nhưng lời còn chưa nói xong, thì thấy tên nghịch tử này cọ đầu vào tay của Hồ Trân Trân.

Phải, xem ra việc giơ nanh vuốt cũng có chọn lọc nữa.

Vẻ mặt của Trương Thiết Ngưu khá buồn bực, hơn nữa với làn da đen và mái tóc ngắn kết hợp với ngũ quan nhăn nheo, thì anh ta trông giống như một quả trứng bắc thảo buồn bã vậy.

Khi Hồ Trân Trân ngẩng đầu lên và thấy dáng vẻ này của anh ta, thì cô không thể nhịn được mà nhếch miệng lên cười.

“Thiết Ngưu anh đừng quá để ý chuyện này, người ta nói mèo đồi mồi là hoa hậu trong số các loài mèo, mà mèo nhà tôi cũng là mỹ nhân mà, nên Nemesis đại nhân theo đuổi cũng là chuyện bình thường thôi.”

Hồ Trân Trân vỗ vai anh ta, rồi nói: “Hay là…, nếu không anh mang Nemesis đại nhân về nhà trước đi.”

Trương Thiết Ngưu cũng nghĩ là nên làm như vậy.

Ở lại nơi này lâu hơn nữa chỉ khiến anh ta càng thêm tổn thương mà thôi.

“Hồ tổng, vậy tôi đi về trước.”

Chờ sau khi mang mèo về xong, trong lòng Trương Thiết Ngưu vẫn cảm thấy bất công.

Không sai sau khi về nhà thì Nemesis đại nhân liền tạo phản, ngày thường thích cá khô nhỏ giờ đây đã trở thành chuyện quá khứ.

Nó liên tục kêu và cào lung tung vào áo của Trương Thiết Ngưu.

Trương Thiết Ngưu chỉ cảm thấy đau đầu.

“Đừng gọi nữa, mày là một con mèo rừng còn người ta là công chúa được nuôi dưỡng ở thành phố, đừng nghĩ đến mấy điều đó!”

Anh ta nhớ lại cách bình thường Nemesis đại nhân đối xử với mình như thế nào, thậm chí còn nói xấu thêm vài câu: “Nemesis mày nghĩ cùng đừng nghĩ đến việc cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Khi anh ta nói điều này thì nó không kêu nữa.

Nhưng mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như vậy

Sau một tuần Nemesis đại nhân đã thay đổi tính tình, không nhắm vào mấy con chuột tội nghiệp nữa.

Trương Thiết Ngưu đã nhận được mấy món quà có chút ghê suốt một tuần này, mỗi ngày vào buổi sáng khi mở cửa ra đúng giờ đều có thể nhìn thấy xác của cóc ghẻ.

“Tên nhóc này còn ghi hận nữa chứ.”

Sau khi Hòa Trân Trân biết chuyện này thì cô đã cười rất lâu.

“Nemesis đại nhân khá thú vị đấy, nếu trong tương lai có cần mèo diễn xuất trong mấy bộ phim điện ảnh thì có thể cho Nemesis đại nhân thử một lần.”

Trần Khai cũng có ấn tượng về con mèo này.

Hắn cười với Hồ Trân Trân nói: “Con mèo này quả thật rất thông minh.”

Nói xong câu đó, hắn mới đem máy tính bảng trên tay cho Hồ Trân Trân xem.

“Bà chủ quả bóng ma đã lên hot search rồi, giám đốc Lý đã khen ngợi ngài rất nhiều trong buổi phỏng vấn, bà chủ có muốn xem không?”

Lúc trước khi Hồ Trân Trân nói chuyện với người quản lý, thì đối phương cũng đã bày tỏ ý nghĩ này rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK