Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tên đàn em này cũng khá tinh mắt, thấy Trương Trường Lộ tức giận, hắn chủ động nhảy lên cây vặt mấy chiếc lá phong. Hai ba cái lá phong này cũng có thể che được thân dưới, làm cho việc đi lại cũng dễ dàng hơn.

Đang trần như nhộng như vậy mà vẫn nhảy lên cây hái lá phong quả thật tên đàn em này rất dũng cảm rồi.

Tên đàn em nhảy thấp hơn ngày thường rất nhiều, nên chỉ túm được ba cái lá mà thôi.

Vốn dĩ định cho đại ca hai lá còn mình sẽ dùng một lá để che, nhưng hắn không ngờ Trương Trường Lộ lại lấy hết số lá đó.

“Anh Trương, em cũng muốn một cái lá để che.”

Trương Trường Lộ nhìn hắn: “Không phải cậu che rồi sao?”

Nói xong, anh ta dùng hết số lá đó che cho chính mình.

Tâm ý của tên đàn em không những bị coi thường mà tôn nghiêm đàn ông của hắn cũng bị đại ca dẫm nát, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy hận anh Trương của mình.

Tình cảm anh em nhiều năm dường như đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Tên đàn em không thể tin được Trương Trường Lộ có thể lấy đi hết số lá đó mà không có một chút áy náy nào.

Trần Khai đứng ở bên đường nhìn chằm chằm vào bọn họ, nhìn thấy tên đàn em đứng bên phải anh ta rời đi, hẳn đẩy mắt kính rồi nhìn về hướng đông.

Tiếng còi cảnh sát vang vọng khắp đường Tây Kinh Môn trễ hơn hai phút so với dự tính của hắn.

“Đứng lại!”

Cảnh sát nhận được tin báo nói ở đây có một đám người bị điên cởi đồ trần như nhộng đứng đầy khắp đường, xe cảnh sát vừa đến thì thấy Trương Trường Lộ và mấy tên đàn em còn lại k.h.o.ả t.h.â.n đứng ở phía bên kia đường nên xác định mục tiêu luôn.

Chuyện này vốn có thể giải thích.

Quần áo họ bị người khác lấy đi, nói đúng hơn là bị những người đó xé nát, chứ bọn họ cũng không muốn trần như nhộng như thế này đâu.

Nhưng Trương Trường Lộ và những tên đàn em đã gây ra quá nhiều chuyện ở khu phía Bắc.

Nên khi nhìn thấy cảnh sát phản ứng đầu tiên của họ là chạy trốn.

Họ cũng mặc kệ không thèm giải thích, chạy trốn trước đã rồi tính sau.

Và hành động của họ cũng đã chứng minh được độ chân thật của cuộc điện thoại gọi đến báo cáo.

Cảnh sát liền nhanh chóng hành động, hơn nữa đám người này trên người không có lấy một mảnh vải che thân, họ chạy một cái là thả rông hết ra cho bàn dân thiên hạ thấy, sau khi bị cảnh sát bắt lại thì xuất hiện cảnh một đám đàn ông cởi trần ngồi xổm ôm đầu bên đường trong mắt mọi người.

Cảnh tượng này trực tiếp làm mù đôi mắt mọi người luôn rồi.

Đừng nói là người qua đường, ngay cả cảnh sát cũng không thể chịu được, cảnh sát lấy từ quầy hàng bên cạnh một ít giấy, rồi đưa cho bọn của Trương tổng che những thứ cần che.

Đến lúc này, cái đầu của Trương tổng mới nhớ ra việc giải thích.

“Cảnh sát, vì sao lại bắt chúng tôi chứ? Muốn bắt thì bắt nhóm người bên kia mới đúng!”

Cảnh sát đứng trông chừng bọn họ liếc nhìn anh ta một cái: “Mấy người còn ý kiến nữa sao? Mấy người có biết cái thân trần như nhộng của mấy người chạy khắp nơi như thế gây ảnh hưởng đến người khác rất nhiều không?”

“Chúng tôi cũng không muốn thế!”

Trương Trường Lộ nổi giận quát to: “Trước khi đến đây chúng tôi đều mặc quần áo rất chỉnh tề chính cô ta đã hại chúng tôi thành như thế này! Mà các người lại không bắt cô ta?”

Thấy dáng vẻ tức giận của anh ta cũng không giống giả vờ, nên cảnh sát quay đầu lại nhìn qua phía bên kia đường.

Trước mặt Hồ Trân Trân chỉ còn lại vài người cuối cùng, nên khi vừa ngẩng đầu lên thì cô đã chạm mắt với vị cảnh sát đứng phía bên kia đường.

Cô đem mọi chuyện giao lại cho Lưu An xử lý, rồi cùng Trần Khai đi qua đó.

“Cảnh sát, có chuyện gì sao?”

Hồ Trân Trân mặc một bộ váy hồng nhạt, nụ cười luôn nở trên môi, khí chất hiền thục tràn đây, nhìn qua thì làm sao giống loại người có thể gây ra chuyện này được chứ.

Cảnh sát do dự một chút: “Không có gì, người này nói cô đã lột hết quần áo của bọn họ.”

“Hả?”

Hồ Trân Trân giả vờ kinh ngạc mà che miệng lại: “Nhưng chúng tôi không thù không oán gì với nhau hết, sao tôi có thể làm ra chuyện xấu xa như thế được chứ.”

Cô cúi đầu xuống đối diện với ánh mắt của Trương Trường Lộ: “Trừ khi có người ở trước mặt mọi người mà vẫn thẳng tay đánh đập người khác, thì tôi mới có thể ra tay vì việc nghĩa thôi.”

Ánh mắt của Trương Trường Lộ tối sầm lại.

Khóe miệng của Hồ Trân Trân cười rất tươi, xem ra là cô đang muốn uy h.i.ế.p anh ta đây mà.

Cũng đúng, muốn điều tra việc Hồ Trân Trân cho người lột hết quần áo của những người này, thì phải xem camera giám sát.

Nếu thế thì những việc trước đó bọn họ làm ở đây cũng sẽ bị phát hiện hết.

Tội k.h.o.ả t.h.â.n chạy trên phố này cùng lắm chỉ bị phạt tiền mà thôi, nếu việc đánh người bị tra ra thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng xử lý như vậy nữa.

Đầu óc Trương Trường Lộ lập tức tỉnh táo lại, liền nói: “Có thể là do tôi, do tôi nhớ nhầm.”

Hồ Trân Trân nghe được lời này của anh ta thì càng cười tươi hơn nữa, cô nhìn thoáng qua Trương Trường Lộ một cái rồi giả vờ bất ngờ.

“A, giờ tôi mới nhận ra, đây không phải là Trương tổng sao?”

Ánh mắt của cô chứa đầy sự chế nhạo: “Không nghĩ tới ngài lại có sở thích như vậy đấy, lúc ở khu phía Bắc ngài có như thế đâu.”

“Khu phía Bắc sao?”

Người lên tiếng chính là vị cảnh sát đang đứng bên cạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK