Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng sau, giáo viên mới gọi điện thông báo về sự việc này.

Hồ Trân Trân không hiểu Giang Thầm đã dùng diễn xuất của cậu thuyết phục giáo viên như thế nào, nhưng khi cô đến văn phòng giáo viên, thì giáo viên chủ nhiệm - Khương Tân lại rất áy náy liên tục xin lỗi cô.

Lúc này Giang Thầm lén lút ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi lập tức chui rúc vào trong lòng cô.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng lên vì khóc.

Mặc dù Hồ Trân Trân biết con mình không sao cả, nhưng khi nhìn thấy cậu khóc như thế cô cảm thấy rất đau lòng.

"Tiểu Thầm, con không sao chứ?"

Giang Thầm ở trong lòng Hồ Trân Trân nghe cô hỏi thì liền gật đầu nhưng vẫn không ngẩng mặt lên.

"Là như thế này, mẹ của Giang Thầm. Hôm nay tiết thể dục của lớp ta học chung với lớp 3, hình như một học sinh trong lớp đó từng có mâu thuẫn với Giang Thầm. Cậu bé đó đã châm chọc Giang Thầm và nói nhiều lời không hay, nên Giang Thầm mới đánh cậu bé đó một cái."

Khương Tân đã cố gắng hết sức kể lại tình hình lúc đó một cách chi tiết nhất.

"Chuyện này xác thực là cậu bé đó đã khiêu khích Giang Thầm trước, nhưng Giang Thầm lại là người ra tay trước."

"Em học sinh ấy cũng đã thừa nhận đó là lỗi của mình và xin lỗi Giang Thầm, nhưng mũi em ấy bị chảy máu, nên chúng ta phải bồi thường tiền thuốc men."

Khương Tân nói xong, trong lòng cũng cảm thấy có chút lo lắng.

Cô ấy biết người trước mặt rất giàu có, nhưng điều đó không có nghĩa là Hồ Trân Trân nhất định sẽ chấp nhận giải pháp xử lý của nhà trường.

Trong chuyện này cả hai bên đều có lỗi.

Em học sinh lớp 3 đó sai vì đã công kích Giang Thầm, vẫn luôn nói những lời sỉ nhục Giang Thầm.

Nhưng Giang Thầm cũng sai ở chỗ cậu đã đánh cậu bé đó đến chảy m.á.u mũi.

May mắn thay, vết thương của em học sinh đó không nghiêm trọng và m.á.u mũi cũng đã ngừng chảy.

Khương Tân cùng giáo viên chủ nhiệm lớp 3 cũng đã nói chuyện với gia đình em học sinh đó qua điện thoại, người nhà em ấy vừa nghe là do một em học sinh lớp 2 động thủ thì rất bất ngờ.

"Học sinh lớp 3 mà lại bị một học sinh lớp 2 đánh chảy m.á.u mũi như vậy, thật mất mặt quá đi mất."

Đây là những lời người nhà em học sinh đó nói. Bây giờ nghĩ lại, Khương Tân vẫn cảm thấy có chút khó tin.

Khi thấy khung cảnh Hồ Trân Trân ôm Giang Thầm để an ủi cậu bé, thì cô ấy càng nhìn ra được sự đối lập to lớn. Cùng là ba mẹ, tại sao lại có người khi nghe con mình bị đánh chảy m.á.u mũi như thế nhưng lại không quan tâm một chút nào cơ chứ.

"Phía nhà trường cũng đã liên hệ với gia đình của em học sinh đó, họ nói chỉ cần bồi thường chi phí thuốc men cơ bản là được rồi."

Sau khi truyền đạt xong, Khương Tân im lặng chờ phản ứng của Hồ Trân Trân.

"Thật ngại quá cô Khương, tôi có thể hỏi cụ thể là đã giải quyết việc này như thế nào không?"

"Được chứ."

Khương Tấn không ngờ Hồ Trân Trân lại quan tâm đến việc này như thế, cô ấy đang nghĩ cách nói như thế nào cho phải.

"Sự việc xảy ra trong giờ thể dục, có rất nhiều học sinh trong lớp đã chứng kiến."

"Giang Thầm là người động thủ trước, thật ra em học sinh đó cũng đã nhiều lần ăn h.i.ế.p các em học sinh khác trong lớp chúng ta. Chờ khi m.á.u mũi em ấy ngừng chảy, chúng tôi cũng đã trao đổi với em ấy để cho em ấy ở trước mặt tất cả những em học sinh khác xin lỗi Giang Thầm."

"Ngay trước khi mẹ Giang Thầm đến, cậu bé ấy vừa nói lời xin lỗi xong."

Hồ Trần Trần lập tức cười nói: "Xin lỗi là tốt rồi, tôi tin sau này cậu bé đó sẽ không dám tái phạm nữa."

Giang Thầm ở trong lòng Hồ Trân Trân lén lút ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt của cô rồi chớp mắt một cái.

Hồ Trân Trân thấy vậy, nhân lúc Khương Tân không để ý, cô nhẹ nhàng xoa mặt con trai mình.

"Tôi sẽ thanh toán chi phí thuốc men. Cô Khương có thể gửi trực tiếp giấy tờ qua Wechat cho tôi."

Lúc này Khương Tân mới thở phào nhẹ nhõm: "Được, tôi sẽ trực tiếp gửi mọi giấy tờ qua cho mẹ Giang Thầm, sau đó chuyển cho phụ huynh của em học sinh đó."

"Thật sự đã làm phiền cô nhiều rồi, cô Khương."

Hôm nay, khi xảy ra chuyện như vậy, nên Hồ Trân Trân quyết định cho Giang Thầm nghỉ học một hôm.

Vừa rời trường, vẻ mặt ủ rũ trên mặt Giang Thầm cũng biến mất.

Hồ Trân Trân cười lớn, ngồi xổm xuống, phủi sạch bụi đất trên quần cậu: "Tiểu Thầm nhà ta không sao chứ?”

Mọi việc xảy ra Hồ Trân Trân đều nhìn thấy hết tất cả nên cô có thể chắc chắn rằng Giang Thầm không sao cả.

Sau khi để giáo viên giải quyết mọi chuyện, Hồ Trân Trân cũng vờ như không biết cụ thể tình hình như thế nào nên mới hỏi cậu như thế.

"Con không sao hết." Giang Thầm nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

"Hôm nay con đã học được một điều từ mẹ!"

Hồ Trân Trân lập tức nhớ đến lời nói lúc sáng của Giang Thầm.

Lúc đó cô không hiểu, nhưng bây giờ khi nghe cậu nhắc lại, cô mới hiểu rằng điều cậu học được không phải là thẳng thắn từ chối người khác mà là làm sao có thể xử lý được những kẻ đáng ghét.

Đúng vậy.

Hình như học được điều này cũng không tồi.

Ít nhất Hồ Trân Trân không còn phải lo lắng rằng Giang Thầm ở ngoài sẽ bị bắt nạt nữa rồi.

"Được, Tiểu Thầm không bị cậu bé đó bắt nạt nữa là tốt rồi."

Từ lời miêu tả của cô giáo chủ nhiệm, Hồ Trân Trân đã đoán được chuyện gì xảy ra trước đó. Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên con của cô bị châm chọc như vậy nhưng lần này Giang Thầm đã đánh trả lại, còn đánh trả rất mạnh nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK