Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên lại xuất hiện một người chủ công ty giải trí không tuân theo lẽ thường như Hồ Trân Trân thì đương nhiên họ cũng phải vì tương lai của mình mà suy xét một chút.

Trong số những người mới nổi lên năm nay, Lý Dương chính là người kém tiếng nhất.

Nhưng bởi vì vừa rồi cậu ta đi vào cùng với Hồ Trân Trân nên cũng có không ít người thấy Lý Dương trò chuyện với cô vài câu, thế nên mọi người xung quanh nhìn cậu ta giống như một miếng bánh nóng hổi.

“Lý Dương, cậu quen biết vị Hồ tổng này sao? Có thể giới thiệu với tôi một chút được không?”

Đây là nói thẳng ra muốn cậu ta giới thiệu đây mà.

“Lý Dương đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hay là lát nữa sau khi kết thúc chúng ta đi ăn một bữa đi, thuận tiện tâm sự về những chuyện gần đây một chút.”

Đây là đã tính toán từng đường đi nước bước rồi nên mới muốn tạo dựng quan hệ với Lý Dương đây mà.

“Lý Dương, có phải cậu chuẩn bị đầu quân vào Ảnh Thị Giang Hồ không? Đến lúc đó cậu cũng đừng quên chúng tôi nha, nhớ kể cho chúng tôi biết công ty đấy như thế nào đó.”

Trong lời nói còn cố ý xúi giục cậu ta đầu quân cho công ty khác nữa chứ.

Lý Dương cảm thấy rất oan uổng, dù sao cậu ta cũng chỉ mới làm quen được với Hồ tổng, muốn nhân cơ hội này giành được một chút thiện cảm từ Hồ Trân Trân để lấy được một ít tài nguyên thôi, nhưng không hiểu sao đột nhiên mọi chuyện lại thành ra như vậy.

Ông chủ của cậu ta vẫn còn ngồi phía trước đấy, nếu lỡ ông ta nghe thấy được thì sau này rất khó nói.

Cho dù cậu ta không có ý định nhảy qua công ty khác, nhưng mọi người đã nói vậy rồi thì bây giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch hết nỗi oan này.

Lý Dương cười khổ không nói nên lời nhưng khi đối mặt với mọi người, cậu ta chỉ có thể nở một nụ cười qua loa lấy lệ.

Hầu hết ở đây đều là những vị tiền bối có độ nổi tiếng khá vững vàng, đa số họ đều có sự ràng buộc lợi ích với công ty từ rất lâu rồi, cho dù có muốn đi ăn máng khác đi chăng nữa thì cũng không dễ dàng cho lắm.

Đối diện với lời nói của Hồ Trân Trân thì họ cũng xem như một trò đùa mà thôi.

Trong buổi tiệc này lời nói của Hồ Trân Trân chỉ tạo ra những đợt sóng nhỏ mà thôi, nếu nói có bao nhiêu người đã thật sự bị cô lay động thì số lượng người chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Xôn xao bàn tán cũng chỉ được một lúc, rồi khi các ông chủ cùng các vị lãnh đạo khác lên phát biểu thì cũng nhanh chóng khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có.

Bây giờ tâm trạng lo lắng của Trần Chi mới thật sự bình tĩnh trở lại.

Nếu nhờ những lời nói này của Hồ Trân Trân mà làm cho mọi người càng xem trọng cô hơn, thì Trần Chi mới cảm thấy khó chịu.

Cô ta rất hiểu ẩn ý trong bài phát biểu này của Hồ Trân Trân.

Chính là sự tôn trọng dành cho những người khác làm trong ngành này.

Để có được sự tôn trọng và kính nể của rất nhiều người như ngày hôm nay, thì Trần Chi phải nỗ lực làm việc trong nhiều năm.

Cô ta có thể tự khẳng định rằng mình là thiên tài bẩm sinh trong làng giải trí này mà cũng phải mất rất nhiều năm để có được địa vị như bây giờ, dựa vào cái gì mà Hồ Trân Trân chỉ lên sân khấu nói vài câu thôi mà có được điều đó chứ.

Trần Chi không muốn thừa nhận rằng mình đang ghen tị với cô.

Nhưng trong vô thức ánh mắt tràn ngập sự ghen tị đó luôn hướng về Hồ Trân Trân, cô ta cảm thấy không vui khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin đó của cô, càng nhìn thì trong lòng lại càng bực tức hơn.

Mỗi khi cô không vui thì lại muốn đi gây chuyện với người khác.

Chờ tất cả mọi người phát biểu xong thì cũng đã là câu chuyện của nửa tiếng sau rồi.

Lúc này cũng đã đến phần cao trào nhất của buổi tiệc ngày hôm nay.

Đó là tiệc rượu.

Mọi người cũng không ngồi im một chỗ nữa mà bắt đầu đi lại xung quanh đại sảnh Kim Hương.

Trên sàn nhảy rộng hơn hai trăm mét vuông có vài cặp đôi đang nhảy điệu Waltz, chỉ cần có hứng thú với một bản nhạc nào đó, mọi người đều có thể đi lên sàn nhảy để khiêu vũ.

Bên cạnh sàn nhảy cũng có một cái sân rộng rãi không kém, những dãy bàn dài được phủ lên bởi những tấm khăn màu vàng, trên mặt bàn còn có đồ ăn nhẹ để bổ sung năng lượng cho khách mời ở đây.

Người phục vụ sẽ liên tục phục vụ đồ ăn đồ uống, bưng rượu cho từng vị khách ở đây.

Ánh sáng cũng được điều chỉnh sang một màu sắc ấm hơn để những vị khách ở đây cảm thấy dễ chịu và phù hợp với buổi tiệc này hơn, sau đó buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Từ trước đến nay cư dân mạng đều rất hứng thú với những điều này.

Những fans hâm mộ đều có một con mắt rất tinh tường, họ có thể tìm ra được thần tượng của mình thậm chí còn thấy được người đó đang nói chuyện với ai dưới cái ánh đèn mờ ảo như thế này nữa chứ.

Camera của buổi phát sóng trực tiếp chỉ tập trung vào mỗi sàn nhảy, những người đang khiêu vũ trong đó đều bị cư dân mạng lôi ra thảo luận về mối quan hệ giữa họ.

Đương nhiên ngay lúc Hồ Trân Trân bước lên sàn nhảy, thì cuộc thảo luận này càng thêm sôi nổi hơn.

Những người đang khiêu vũ đa số đều là những minh tinh, chỉ có một vài vị lãnh đạo và chủ công ty giải trí cảm thấy hứng thú mới lên sàn nhảy mà thôi.

Trên thực tế hầu hết những vị lãnh đạo ở đây đều rất biết cách quản lí hình ảnh của mình, nên họ sẽ không đến gần sàn nhảy dù chỉ là nửa bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK