Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những gì nghe được ở hiện trường làm Hồ Trân Trân cảm thấy có chút xúc động.

Ở trên xe, cô cùng con trai mình mỗi người cầm một chai sữa chuối uống, nhịn không được mà nhớ lại.

Hầu hết những ngôi sao đều do con người tạo ra.

Có lẽ là do toả sáng đột ngột nên sẽ nổi lên và chạm vào thứ không thể chạm vào.

Sự tỏa sáng đó đã khiến nhiều người nhầm lẫn.

Một khi đã bước chân vào cái chảo nhuộm lớn của giới giải trí, việc có thể biến hoá nhiều màu sắc khác nhau đã trở thành chuyện bình thường trong giới giải trí.

So với những người giỏi lừa dối và đi đường tắt, thì nhuwngx người tuân thủ nguyên tắc của diễn viên ca sĩ nghiêm túc làm một ngôi sao chân chính đã dần ít đi.

Trên thực tế, hầu hết những diễn viên kiên định kính nghiệp nhưng lại ở tầng lớp cuối cùng của giới giải trí thì lại có nhân cách rất tốt.

Sự xuất hiện của Hồ Trân Trân là nơi ươm mầm cho những người này.

Cung cấp cho bọn họ một môi trường học tập và phát triển lại giúp họ tránh được những âm mưu toan tính trong giới này.

Đây chính là cách nuôi dưỡng ươm mầm những diễn viên có tính kiên trì từ trong xương cốt.

Mà sự nổi tiếng của họ cũng mang đến cho những người vẫn đang kiên trì với diễn xuất thêm nhiều hy vọng mới.

Điều này ở một mức độ nhất định nào đó đã ảnh hưởng đến một nhóm người, vô tình càng ngày càng có nhiều diễn viên, chuyển mục tiêu từ lưu lượng sang được khán giả biết mặt nhiều hơn.

Hai điều này nghe thì giống nhau nhưng thật ra lại có sự khác biệt rất lớn

Nhưng cho dù nói thế nào đi chăng nữa tình hình đang diễn biến theo hướng tốt đẹp hơn cũng là một chuyện tốt.

Hồ Trân Trân thuận tay ném bình sữa đã hết vào thùng rác rồi ném luôn chai sữa rỗng của con trai mình vào.

Trần Khai ngồi ở ghế phó lái nhân lúc Lưu An đang lái xe thì hắn xử lý công việc.

Không bao lâu, Hồ Trân Trân nghe thấy Trần Khai kêu mình.

“Bà chủ!”

Hồ Trân Trân dời tầm mắt từ ngoài cửa sổ vào bên trong.

“Thư ký Lý nói rằng trang web báo danh cho những người muốn tham gia kiểm soát quá trình sa mạc hoá đã bị tê liệt.”

“Hả?” Hồ Trân Trân nghe xong có chút không thể tin được: “Không phải đã nói trang web đó có thể hỗ trợ đến năm trăm nghìn người truy cập hay sao?”

Vì hạng mục này mà Hồ Trân Trân còn đặc biệt tuyển dụng một đội ngũ chuyên nghiệp để phát triển trang web nữa cơ.

“Đúng là vậy, nhưng số người báo danh đã lên đến hai trăm nghìn người, số người online càng cao hơn nữa.”

Số người tham gia báo danh hơn hai trăm nghìn người sao?

Lưu An đang lái xe nghe được điều này cũng nuốt nước bọt, còn Hồ Trân Trân thì thở dài một hơi.

Nếu hai trăm nghìn người này đều kiên trì bám trụ hơn một năm, thì bà chủ phải chi bao nhiêu tiền đây?

So với sự lo lắng của hắn thì Hồ Trân Trân lại khá bình tĩnh.

“Xem ra mọi người khá hứng thú với việc này, nhưng suy cho cùng cũng không thể lâu dài được, sau khi việc kiểm soát sa mạc hóa thành công thì cũng không cần nhiều người như vậy nữa đâu, vì vậy phải nói những người ở bộ phận tuyển dụng cẩn thận với những người muốn biến công việc này thành kế mưu sinh cả đời mình.”

Trần Khai đồng ý đáp lại một câu: “Được, tôi sẽ viết một bài thông báo rồi đăng lên trang web official.”

Hồ Trân Trân nói một tiếng: “Được”.

Cô nghĩ mọi người chỉ tạm thời bị hấp dẫn bởi số tiền thưởng kếch xù mà thôi nên mới có nhiều người báo danh như vậy.

Chờ thêm hai ngày nữa khi mọi người đã bình tĩnh hơn, biết công việc này không thể làm lâu dài thì sẽ có một bộ phận người rút lui mà thôi.

Nghĩ như vậy nên Hồ Trân Trân cũng yên tâm hơn.

Hai ngày sau, thư ký Lý đem danh sách những người báo danh lên cho cô, đột nhiên Hồ Trân Trân cảm thấy trước mắt mình tối sầm.

“Hình như tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt?”

“Tám trăm nghìn người, tôi nhìn nhầm đúng không?”

Tám trăm nghìn người báo danh, cho dù Hồ Trân Trân là người có tiền đi chăng nữa khi nhìn đến con số này cũng rất là đau đầu.

“Làm sao lại có nhiều người báo danh như vậy chứ?”

Hồ Trân Trân nghĩ sẽ có nhiều người báo danh, nhưng không nghĩ tới lại có nhiều người đến như vậy.

Rốt cuộc ở trên thế giới này cũng đâu có nhiều người thất nghiệp vậy đâu cơ chứ?

Sau khi Hồ Trân Trân điều tra qua thì mới có tự tin làm việc này.

Nhưng bây giờ số lượng người đăng ký còn nhiều hơn cả số lượng người thất nghiệp nữa.

Rốt cuộc những người này từ đâu đến vậy chứ?

Trước khi báo cáo việc này thư ký Lý cũng rất kinh ngạc, hiện tại nhìn sắc mặt của bà chủ cũng biết được là bà chủ đang sốc đến mức nào rồi.

“Hầu hết mọi người đều nghe rằng sẽ có tiền thưởng từ việc tham gia kiểm soát sa mạc hoá nên mới báo danh.”

Chỉ riêng chi phí di chuyển cho số lượng người này thôi thì cũng đã tốn một mớ tiền rồi.

Thật ra khi ở trong quá trình bàn bạc, những ông chủ công ty khác cảm thấy có chút ngại vì không bỏ ra quá nhiều tiền, nên đã chủ động trả chi phí đi lại cho mọi người.

Nếu tờ danh sách này được giao đến tay bọn họ, thì e rằng bọn họ cũng đau đầu giống Hồ Trân Trân mà thôi.

“Vậy thì chúng ta sẽ thay đổi kế hoạch một chút trước khi hết thời hạn đăng ký, chúng ta sẽ tổ chức một buổi phát sóng trực tiếp, để mọi người hiểu được việc tham gia kiểm soát sa mạc buồn chán và cực khổ đến mức đào.”

Cứ như vậy những người đăng ký cho vui vì muốn xem náo nhiệt, cũng sẽ biết khó mà lui.

Không nói đến những việc khác, thì công tác kiểm soát sa mạc hoá phải cần có thể lực.

Cho dù là trồng cỏ trồng cây và tưới cây, công việc này ở vùng Tây Bắc không thể tách khỏi cát và đất, cho dù thời tiết có tốt hay xấu đi chăng nữa thì khi mặt trời chiếu xuống cũng phải đổ rất nhiều mồ hôi.

Đương nhiên những lời này không có nghĩa là ở Tây Bắc không được phép trang điểm hay chống nắng gì cả.

Chỉ là khi làm việc thân thể sẽ đổ một lượng mồ hôi rất lớn.

Dưới tốc độ đổ mồ hôi nhiều như vậy cho dù có xài những mỹ phẩm không chống nước đi chăng nữa, thì sau một ngày sử dụng sẽ không còn lại gì.

Mà môi trường làm việc ở đó rất căng thẳng, mọi người đều bận rộn làm việc, nên cũng chẳng có thời gian ăn mặc đẹp đẽ hay đánh giá xem người nào đẹp trai xinh gái đâu.

Trong số tám trăm nghìn người này có rất nhiều người muốn kiếm được tiền nhưng lại chẳng biết mình phải bỏ ra bao nhiêu công sức cả.

Hồ Trân Trân cũng nghĩ đến vấn đề này rồi, cô đoán rằng sau khi đến Tây Bắc mấy ngày những người này cùng biết khó mà lui thôi.

Nhưng hiện tại số lượng người đăng ký quá nhiều xem chừng kế hoạch này sẽ không thực hiện được, nên chỉ có thể cho họ thấy trước cuộc sống sinh hoạt ở Tây Bắc thôi.

“Được Hồ tổng, tôi sẽ nhanh chóng thông báo xuống phía dưới và sắp xếp chuyện này.”

Cách thời gian kết thúc đăng ký còn ba ngày.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK