Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy những lời nói của mình cũng chẳng có được lợi ích gì, Trần Chi cũng không muốn đứng ở đây nghe mọi người chế giễu nữa nên quay đầu rời đi.

Thấy vậy Hồ Trân Trân càng cười vui vẻ hơn, lúc này mới trả lời lại Dương Trường An.

“Về sau nếu có hạng mục thích hợp, tôi nhất định mời Dương tổng tham gia.”

Khi thấy Trần Chi rời đi, Dương Trường An còn có chút đau đầu, đương nhiên ông ta biết cô ta sẽ âm thầm gây trở ngại sau lưng ông ta.

Nhưng khi nghe được câu nói này của Hồ Trân Trân, thì ông ta lại vui vẻ hơn.

“Vậy tôi đây cũng không khách khí với Hồ tổng nữa, tương lai hợp tác vui vẻ.”

Hai cái ly chạm vào nhau phát ra âm thanh va chạm thanh thuý.

Lý tổng đứng một bên cũng tham gia vào: “Hồ tổng, nếu có dự án nào có thể hợp tác thì cô cũng đừng quên tôi.”

Mặc dù công ty của hai người đều sản xuất phim ảnh nói thẳng ra là đối thủ cạnh tranh với nhau, nhưng suy cho cùng ở trong mắt ông ta Hồ Trân Trân cũng giống như một trò vui vậy.

Cô đã nói sẽ tạo ra những tác phẩm chất lượng nhất, nên chắc chắn trong quá trình sản xuất công ty cũng gặp một số vấn đề.

Lý tổng cũng không chán ghét một đối thủ cạnh tranh như vậy.

Nếu mấy tác phẩm đó có thể sử dụng diễn viên của công ty bọn họ thì quá tốt rồi.

Ba người mỗi người đều có mỗi suy nghĩ riêng nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn giống nhau, đều nở một nụ cười rất vui vẻ.

Hồ Trân Trân cũng hiểu ý của hai người họ.

Trong giới kinh doanh này mọi lời nói ra đều là sự khách khí mà thôi, chỉ có khi thực sự bắt tay vào ký hợp đồng hợp tác thì mới có thể nói ra những lời nói thật mà thôi.

Cô cũng không ngu ngốc đến mức gây rối vào lúc này đâu, lúc này cô nên hùa theo ý của hai người họ một chút.

Sau khi Trần Chi rời khỏi đây, thì số người đến làm quen và nói chuyện với Hồ Trân Trân ngày càng nhiều.

Vốn dĩ ban đầu bữa tiệc này chính là một bữa tiệc xã giao.

Trần Chi là nhân vật chính chủ bữa tiệc này nên mới nhận được sự tôn trọng của mọi người, không ai dám tranh cãi với cô ta cả.

Vừa rồi cô ta đã nói xấu sau lưng và mỉa mai Hồ Trân Trân với rất nhiều người, nhưng trên thực tế thì không ai để mấy việc đó trong lòng cả, mà họ vẫn luôn tìm cách đến gần Hồ Trân Trân rồi tạo mối quan hệ thân thiết với cô.

Không ai ngốc đến mức chỉ vì một hai câu nói đó mà bỏ qua cơ hội quen biết với vị đại gia giàu có hàng đầu này đâu.

Đặc biệt là sau khi Trần Chi tức giận và rời khỏi bàn tiệc dài, mọi người càng trở nên gan dạ và tỏ ý làm quen rõ ràng hơn.

“Hồ tổng, không ngờ hôm nay tôi lại có cơ hội được gặp ngài, hay chúng ta trao đổi phương thức liên lạc cho nhau được chứ, công ty của chúng tôi có rất nhiều nhạc sĩ xuất sắc sau này nói việc hợp tác sẽ dễ dàng hơn.”

“Con gái của tôi thật sự rất thích đi Lâu Đài Chó đấy, tuần nào con bé cũng nằng nặc đòi tôi dẫn đi cho bằng được nhưng vé ở đó khó mua quá, hôm nay có cơ hội gặp được Hồ tổng nên tôi có thể mạn phép hỏi ngài một câu, có thể chừa cho nhà tôi vài vé được không?”

“Hồ tổng gần đây công ty tôi chuẩn bị sản xuất một chương trình, nếu ngài có hứng thú thì có thể đầu tư vào.”

Người tìm Hồ Trân Trân thật sự quá nhiều, nên nhất thời cô không rảnh rỗi để quan tâm đến Trần Chi.

Chờ đến khi có thể bước ra khỏi đám đông này, thì cô thấy Trần Chi đang đứng trong góc nói điều gì đó với trợ lý.

“Tôi quan sát cô ta từ nãy, đứng đó gần nửa ngày rồi đó.”

Hướng Vi nhích lại gần, cụng ly của mình vào ly cô.

“Đừng đoán nữa, tôi đoán rằng cô ta đang mắng cậu đấy, vừa rồi cô ta còn dùng mấy lời rất khó nghe nữa.”

Hồ Trân Trân nhướng mày: “Chỉ là nói xấu tôi đơn giản vậy thôi sao?”

Hướng Vi lập tức cười.

“Đừng nói là cậu không tin, lúc tôi lại gần nghe thì cũng không tin đâu, đây thật sự là việc mà vị Trần tổng này có thể làm ra hay sao, trốn ở góc rồi coi đó không phải là nơi công cộng muốn nói điều gì thì nói.”

Hồ Trân Trân nhún vai: “Có thể cô ta nghĩ rằng những người khác không nghe thấy được chăng.”

Ngón tay cô cong lại chỉ vào chính mình: “Giống như tôi vậy, có nghe cô ta nói được gì đâu.”

Hướng Vi trực tiếp bị chọc cười: “Không cần nghe cũng có thể đoán được cô ta đang nói cái gì, xem ra vị Trần tổng này chưa từng tranh giành với người khác bao giờ.”

“Là một công ty âm nhạc, đã vậy trong công ty cô ta còn có hai cái cây hái ra tiền được fans bảo vệ kỹ càng như vậy, rồi còn là chủ bữa tiệc sang trọng như thế này nữa nên có ai dám đụng vào cô ta đâu.”

Ý của Hướng Vi cũng rất rõ ràng.

Hồ Trân Trân uống một ngụm champagne còn dư lại trong ly xong, rồi đặt tay trên bàn, trong đầu đang suy nghĩ một trò đùa ác ý.

“Cậu nói thử xem nếu hiện tại tôi qua đó thì có phải cô ta sẽ bị dọa đến mức nhảy dựng lên luôn không.”

Hướng Vi cũng đi theo cô để xem náo nhiệt nói: “Được đấy, tôi đi cùng cô, nếu lỡ vị Trần tổng này muốn động chân động tay thì chúng ta có nhiều người hơn cũng không sợ.”

Hai người vừa nói vừa cười, hoàn toàn đã quên mất việc đang phát sóng trực tiếp.

Cameras vẫn luôn làm việc rất chuyên nghiệp, mà ghi lại cảnh Hồ Trân Trân và Hướng Vi đứng cạnh nhau nói chuyện cười đùa một cách vui vẻ.

[Aaa! Tại sao mà hai phú bà lại xinh đẹp như vậy chứ!]

[Ai biết được, vợ tôi cười lên lại xinh đẹp như vậy chứ!]

[Trong vòng ba giây, tôi muốn biết được hết thông tin của hai người đẹp này.]

[Quả nhiên những người đẹp thì hay chơi chung với nhau, trước khi chị Hồ xuất hiện thì trong bảng xếp hạng những người giàu có, thì Hướng Vi chính là người xinh đẹp nhất, không ngờ hai người còn là bạn tốt với nhau nữa chứ.]

Vốn dĩ Hướng Vũ không định xem phát sóng trực tiếp.

Nhưng hắn ta ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, hẹn hai đại thần chơi game thì chẳng thấy họ đâu cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK