Bây giờ cô là nữ chủ nhân của ngôi nhà, Hồ Trân Trân nhìn Giang Hoa rất không vừa mắt, vậy nên hậu quả tạo thành chính là khung ảnh vốn đã vỡ vụn cô cũng không định thay mới, chỉ tiện tay xé một chút băng dính dán lại, đặt lên bàn thờ coi như xong việc.
"Được rồi, chúng ta đưa baba về, Tiểu Thầm làm tốt lắm!"
Giang Thầm nhìn bức di ảnh bị gió thổi lay động, không trả lời.
Giọng nói của mẹ kế này lạ quá, sao lại giống như một thằng ngốc trong phim truyền hình vậy, lúc còn học mẫu giáo, giáo viên cũng không nói chuyện với cậu như vậy.
Giang Thầm cố gắng di chuyển mũi chân.
Phía trước linh đường đặt một chậu than nhỏ, bên trong là tàn dư của tiền giấy đã cháy hết đỏ thành than.
Hồ Trân Trân nhìn thấy vậy thì cố ý kéo xa ra vị trí Giang Thầm đứng một chút.
Năng lực phán đoán nguy hiểm của trẻ con không tốt lắm, rất dễ bỏ qua loại nguy hiểm như này, Hồ Trân Trân trước đó đã từng nhìn thấy có một đứa nhỏ bị bỏng do chạm vào ống pô xe máy, cô không muốn nhìn thấy Thần Tài nhỏ nhà mình bị thương.
Đặt Giang Thầm lên ghế, Hồ Trân Trân liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cậu.
Có lẽ do buổi sáng không rửa mặt, giờ lại bị độ nóng trong chậu than hun nhăn nhúm.
Cậu vốn đã gầy, khuôn mặt lại càng trở nên đáng thương hơn.
Hồ Trân Trân mới được một cơ hội rút thăm trúng thưởng, cũng chính là lúc cô vui mừng nhất, nhưng lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, lập tức trìu mến.
"Con ngồi đây chờ mẹ một chút, mẹ đi lấy chút nước."
Ở những nơi như nhà tang lễ sẽ có khả năng xảy ra đám cháy, nước luôn phải chuẩn bị sẵn, muốn có một chút nước sạch không khó.
Cũng may bây giờ là mùa hè, rửa mặt cũng không cần chú ý đến nước nóng hay lạnh.
Cô bưng nước về, nhưng Giang Thầm lại không cho cô rửa mặt giúp cậu, tự mình dùng hai tay hớt nước lên rửa mặt.
Sau đó Hồ Trân Trân đưa cho cậu một tờ giấy sạch, lại bóp một ít kem dưỡng ra tay, để cho cậu bôi một lớp trước.
Hai đốm kem dưỡng điểm xuyết trên khuôn mặt Giang Thầm, giống như cậu đang đánh má hồng.
Nhưng cậu bé không biết kỹ thuật bôi kem như nào, chỉ sử dụng hai ngón tay vẽ vòng tròn nhỏ trên xương gò má.
Hồ Trân Trân lập tức bật cười.
"Tiểu Thầm, phải vẽ vòng tròn lớn hơn một chút, bôi hết khuôn mặt mới được."
Mặt Giang Thầm lập tức đỏ bừng, giống như một quả cà chua nhỏ chín, gật đầu trả lời: "Dạ, con biết rồi.”
Mẹ kế này cũng nói nhiều quá!
Nhìn ra được sự thẹn thùng của cậu, Hồ Trân Trân hiểu ý mà quay mặt đi không nhìn nữa.
Nhưng khóe miệng lại không hạ xuống được.
Cô chuyển sự chú ý liếc nhìn quả trứng vàng, nhìn thấy dòng chữ “Số lần rút thăm*1”, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.
Hãy tận dụng cơ hội để rút thăm trúng thưởng!
[Trứng Vàng nhỏ, tao có thể xem trước tổng giải thưởng trước khi rút thăm không?]
Trứng Vàng nhỏ nghe thấy Hồ Trân Trân gọi nó, lập tức mở mắt to đôi mắt: [Có thể xem giải thưởng, danh sách giải thưởng đã được mở ra cho ngài.]
Trước mắt Hồ Trân Trân xuất hiện một màn hình thu nhỏ, tất cả đều là các tòa nhà kiến trúc.
Hệ thống ân cần giải thích: [Nhóm phần thưởng sẽ được cập nhật theo giá trị tài sản dưới tên ngài, tài sản càng cao, phần thưởng càng tốt!]
Bên trong các màn hình thu nhỏ có các chữ để Hồ Trân Trân xác định được mục đích của tòa nhà.
"Tiệm cắt tóc, vậy mà lại có loại này à?" Cô còn tưởng rằng đó là một tòa nhà dân cư.
"Hả?"
Giang Thầm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hồ Trân Trân: "Mẹ muốn dẫn con đi cắt tóc sao?”
Lúc này Hồ Trân Trân mới nhận ra rằng cô đã vô tình nói ra những lời đó.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua mái tóc của Giang Thầm che khuất mắt, thuận thế nói: "Đúng vậy, hai ngày nay mẹ rảnh, mẹ sẽ dẫn con đi cắt tóc một chút, có được không? ”
Trong khi nói chuyện, Hồ Trân Trân cũng nhấn nút quay trúng thưởng.
Hệ thống chu đáo còn bày ra một bàn xoay thật lớn, kết hợp với âm nhạc [phốc phốc~], khiến Hồ Trân Trân cũng lo lắng, bồi hồi.
Bàn xoay còn chưa dừng lại, Giang Thầm đã kéo góc áo cô trước.
Hồ Trân Trân nhìn qua, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn do dự của cậu: "Làm sao vậy?”
"Con... Trong thực tế, con đã tám tuổi, năm nay lên lớp hai. ”
Cho nên mẹ kế chỉ cần nuôi cậu vài năm, cậu có thể kiếm tiền báo đáp cô.
Mặc dù cô có vẻ như bị bệnh tâm thần, thậm chí sáng nay còn tát cậu, nhưng cô là sự lựa chọn tốt nhất của Giang Thầm.
Miễn là cô sẵn sàng chăm sóc cậu mấy năm.
Giang Thầm thầm nghĩ, sau này cậu nhất định sẽ kiếm nhiều tiền để giúp mẹ kế chữa bệnh tâm thần.
Hồ Trân Trân lúc đầu không hiểu ý của cậu: "Mẹ biết, Tiểu Thầm năm nay mới học lớp hai, mấy ngày nay xin nghỉ..."
Nói xong, cô chợt hiểu ra.
Cậu đã tám tuổi, mà thái độ vừa rồi của Hồ Trân Trân nói chuyện hoàn toàn bắt chước giáo viên mầm non.
Cụ thể hơn, giọng điệu dỗ dành của cô phù hợp với trẻ em dưới năm tuổi, nhưng đứa trẻ tám tuổi Giang Thầm có lẽ cảm thấy cô rất kỳ lạ.
Nhận ra được điều này, nụ cười nhân hậu của Hồ Trân Trân cứng đờ.
Trong khoảnh khắc đó, chiếc bàn xoay cũng dừng lại, hệ thống phát ra âm thanh hoan hô: [Chúc mừng ký chủ đã rút được một căn biệt thự xa hoa, đạt được danh hiệu: Người mẹ hào phóng nhất trong nhà tang lễ, ngài có muốn treo danh hiệu không?]
[Không], nụ cười Hồ Trân Trân tắt ngúm luôn.
Ai muốn xưng vương xưng bá ở nơi nhà tang lễ này chứ!