Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng điều này cũng đủ khiến Khưu Thiếu Thiên càng sinh thêm lòng cảnh giác.

Nếu thật sự phải vào tù, chưa kể đến giấc mơ kiếm tiền, có lẽ phần đời còn lại của hắn ta sẽ bị mắc kẹt mãi trong đó.

Khi Phùng Dương nhắc đến yêu cầu này, anh ta không khỏi chặc lưỡi và thở dài.

"Đó là lý do tại sao tôi mới gọi điện cho cô Hồ. Vì đưa ra yêu cầu như thế, hắn ta chắc sẽ dành phần đời còn lại của mình để rửa bát trong nhà hàng mất."

Phùng đổng nói chuyện hồi lâu, tâm tình bất giác thả lỏng.

Lão Phùng ngồi bên cạnh nghe được lời anh ta nói thì không khỏi vỗ lưng nhắc nhở.

Phùng Dương biết mình đã phạm sai lầm và nhanh chóng nói lại để sửa lỗi.

"Cô Hồ, tôi chỉ biết có vậy thôi, chỉ là muốn giới thiệu một chút với cô thôi. Nếu cô muốn liên lạc với hắn ta, tôi có thể gửi thông tin liên lạc qua cho cô."

"Và dĩ nhiên, nếu như cô không có hứng thú với anh ta, cô cứ coi như hôm nay tôi chưa nói gì."

Hồ Trân Trân nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia điện thoại thì cười cong môi.

Chẳng trách hôm nay Phùng đổng lại nói chuyện khách sáo như vậy, hình như có chuyên gia nào đó cho anh ta một lời khuyên, rõ là muốn bán cho cô món hời để âm thầm tiếp cận cô.

Sau khi hiểu được điều này, Hồ Trân Trân cảm thấy nhẹ nhõm.

"Vậy thì cảm ơn Phùng đổng. Anh gửi thông tin liên lạc người đó cho tôi, còn về việc tôi có thuê anh ta hay không thì tôi còn phải cân nhắc lại."

Bên kia thì Phùng Dương đang vui mừng khôn xiết, thở phào nhẹ nhõm.

"Không có gì đâu cô Hồ, tôi cúp máy trước đây."

Sau khi cúp điện thoại, anh ta không khỏi khoe với ông nội.

"Thấy cháu thế nào? Cháu đã nói với ông rằng cuộc điện thoại này sẽ không vấn đề gì vậy mà ông vẫn không tin."

Không biết anh ta thừa hưởng dáng vẻ muốn bị đánh này là của ai nữa, chỉ cần nhìn thấy đứa cháu đã khiến ông cụ Phùng đau đầu.

"Nếu Hồ Trân Trân không nhìn thấu động cơ của cháu từ đầu, cháu sẽ cho rằng sự tình có thể thuận lợi như vậy sao?"

Ông cụ Phùng nhấp một ngụm trà, nói: “Thằng cháu ngốc này, người ta đây là biết cháu muốn tạo quan hệ gần gũi, mới cho cháu mặt mũi.”

Phùng Dương thực sự không chú ý đến điều đó, nghe được kết luận khẳng định của ông nội, anh ta lại cười rồi nói: "Đạt được mục đích là đủ rồi. Dù sao thì ông cũng chỉ để cháu làm thân với cô ấy thôi."

Ông cụ Phùng cũng không phản bác câu nói này mà chỉ cười nhìn anh ta.

Mỗi người đều có phúc phận riêng, người ngốc có phúc của người ngốc, đôi khi ngốc một chút cũng không phải là điều xấu.

Dù sao những người khác muốn liên lạc với Hồ Trân Trân cũng không thể được, đâu ai có thể ngờ rằng cậu bé ngốc nghếch nhà họ, người thậm chí còn từng âm thầm phản đối Hồ Trân Trân, giờ lại có thể liên lạc với cô dễ dàng như vậy?

Phùng Dương không hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó, nghĩ rằng ông nội anh ta không có gì để phản bác lại anh nên mỉm cười tự mãn.

"Ông yên tâm đi, hiện tại cháu đã biết tầm quan trọng của mọi việc, nên nhất định sẽ cùng cô Hồ tạo mối quan hệ tốt."

Ông cụ Phùng hoàn toàn không tin điều này, nhưng ông cũng không muốn sự tự tin của cháu mình tan biến.

"Chỉ cần cháu biết là được."

Sau khi cúp điện thoại, Wechat của Hồ Trân Trân nhận được dòng tin nhắn dài.

Ngoài số điện thoại, Phùng Dương còn gửi những thông tin đơn giản về quá khứ của Khưu Thiếu Thiên, với ý định rõ ràng là bán món hời này cho Hồ Trân Trân.

Quả nhiên con người rất khó để ghét cảm giác được người khác làm hài lòng.

Đây cũng là cái lợi mà Hồ Trân Trân muốn tận hưởng, và với cô Phùng Dương cũng tạo được một số điểm ấn tượng.

Cô bấm số do Phùng Dương gửi đến, một lúc sau mới có người trả lời.

"Xin chào."

Khi cuộc gọi được kết nối, âm thanh ồn ào vang lên, Hồ Trân Trân khẽ cau mày, nhớ lại lời Phùng đổng vừa nói về việc rửa bát.

Chẳng lẽ Khưu Thiếu Thiên thật sự đã rửa bát sau khi rời khỏi ngành điện ảnh và truyền hình?

Suy cho cùng, hắn ấy đã từng là CEO, chắc không đến mức như vậy đâu chứ.

Hồ Trân Trân nghi hoặc nói: "Xin hỏi anh là Khưu Thiếu Thiên sao?" Nghe được giọng nói của cô, Khưu Thiếu Thiên ý thức được điều gì đó, di chuyển đến một nơi yên tĩnh hơn một chút.

"Vâng, là tôi đây, không biết cô là ai?

"Tôi là Hồ Trân Trân."

Sau khi giải cứu thành phố H, Hồ Trân Trân đã trở nên rất nổi tiếng trong lòng người dân và chỉ có một số ít người là chưa từng nghe đến tên của cô.

Hiển nhiên, Khưu Thiếu Thiên không phải là người cổ hủ, hắn ta biết Hồ Trân Trân là ai, nhưng lại không hiểu vì sao đại boss lại gọi cho hắn ta.

Nhưng ngay khi Hồ Trân Trân mở miệng, nghi ngờ của hắn đã được trả lời.

"Lần này tôi liên lạc với anh là để hỏi xem anh có còn muốn quay lại làm việc trong làng giải trí không?"

Khưu Thiếu Thiên đương nhiên có hứng thú, nếu không hắn ta sẽ không đưa ra những điều kiện khắc nghiệt và nói sẽ chờ đợi ai đó đáp ứng được.

“Chắc cô Hồ đã nghe về tình trạng của tôi rồi đúng không."

Nhờ kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trong giới giải trí đã khiến hắn ta thận trọng hơn.

"Tôi đã nghe nói qua, nhưng tôi có thể đáp ứng được ba điều kiện của anh nên mới gọi cho anh."

Khưu Thiếu Thiên nhất thời cảm thấy vô cùng phức tạp.

Tất cả các điều kiện đó đều có thể đáp ứng được sao?

Thành thật mà nói, khi Khưu Thiếu Thiên viết ra ba điều kiện này, hắn ta nghĩ rằng chỉ cần một công ty đồng ý được hai điều kiện trong đó là hắn ta sẽ sẵn sàng xem xét.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK