Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hồ Trân Trân thật sự không nghĩ tới, cô chỉ nhắc nhở Ken một câu thôi, mà ở trong mắt Ken cô đã thành một thầy bói đến từ nước Z.

Ngày hôm sau khi cô gặp được Ken, nghe được câu chuyện thầy bói này từ anh ta, Hồ Trân Trân thậm chí còn không biết mình nên bày ra biểu cảm gì nữa.

“Hả? Anh nói cái gì?”

Ken cười để lộ ra hai hàm răng trắng tinh.

“Đừng giả vờ nữa Hồ, tôi đã biết hết rồi!”

“Nghe nói thầy bói ở nước Z chính là như vậy, trên thông thiên văn dưới tường địa lý*, còn có thể đoán được những sự việc trong tương lai nữa.”

*Trên thông thiên văn dưới tường địa lý: ám chỉ đến một người có học thức vượt trội, sâu rộng hơn người bình thường. Họ có khối lượng kiến thức rộng lớn, biết đến tất cả các lĩnh vực khác nhau mà người thường không thể đạt tới.

*Trên thông thiên văn dưới tường địa lý: ám chỉ đến một người có học thức vượt trội, sâu rộng hơn người bình thường. Họ có khối lượng kiến thức rộng lớn, biết đến tất cả các lĩnh vực khác nhau mà người thường không thể đạt tới.

Hồ Trân Trân không biết thầy bói biết được bao nhiêu.

Nhưng điều cô biết là nếu không nhanh chóng giải thích, thì e là cô sẽ trở thành đại sư huyền học ở nước ngoài mất.

“Không, Ken, anh hiểu lầm, tôi không biết bói toán đâu.”

Nhưng mà hiện tại cô nói cái gì, thì Ken cũng nghe không vào nữa.

“Tôi hiểu hết mà.”

Ken nháy mắt một cái: “Đây là bí mật của chúng ta, tôi sẽ giúp cô giữ bí mật.”

Lâm Bắc đứng từ xa nhìn thấy bọn họ, sau đó đi từ phía sau đến, vừa lúc nghe được câu này nên tò mò chen vào hỏi: “Bí mật?”

Anh ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, dựa theo sự hiểu biết của anh ta đối với Ken, những thứ có thể được người này gọi là bí mật thì chắc cũng không quan trọng lắm.

Ngoại trừ bí mật thương nghiệp ra, thì Ken là có cái miệng rộng nên nói rất nhiều.

Không ngờ khi anh ta hỏi câu này biểu hiện của Ken rất kỳ lạ, Ken đã lấy tay che miệng mình làm như thế không chịu nói.

Vốn dĩ Lâm Bắc không tò mò cho lắm, nhưng thấy cảnh này thì sự tò mò trỗi dậy.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Hồ Trân Trân: “Trùng hợp thật đấy, cô cũng đến đây tham gia buổi đấu giá này sao, Trân Trân.”

Tuy ngoài miệng anh ta chào hỏi, nhưng Hồ Trân Trân có thể nhìn ra được từ biểu tình của Lâm Bắc rằng anh ta thật sự rất muốn biết điều gì đang diễn ra.

Chuyện bị người khác xem là thầy bói, khi nói ra thì có chút xấu hổ.

Thật ra chuyện này không có gì giấu giếm cả, chỉ đơn giản là nó làm cô mất mặt nên không nói nên lời mà thôi.

“Đúng rồi, là do Ken đã đề cử tôi đấy.”

Hồ Trân Trân né tránh vấn đề này, trực tiếp thay đổi đề tài.

“Không ngờ cậu cũng tham gia buổi đấu giá này đấy, cậu có hứng thú với món đồ đấu giá nào ở đây sao?”

Không có được đáp án mình mong muốn, Lâm Bắc càng tò mò hơn.

“Phải, có một món đồ rất muốn.”

Sau khi trả lời xong câu này, mắt anh ta nhìn Hồ Trân Trân, thì phát hiện cô không có ý định đề cập đến chuyện lúc nãy nữa, nên trong lòng có chút buồn.

Rốt cuộc là chuyện gì, không phải Ken cũng quen Hồ Trân Trân cùng lúc với mình sao? Làm thế nào mà bây giờ họ đã có bí mật riêng với nhau rồi vậy?

Lâm Bắc cũng không thể hiểu cảm giác trong lòng mình là cái gì, đại khái là tò mò đi, cảm xúc này cứ chèn ép tâm trạng của anh ta, khiến anh ta cảm thấy có chút không kiểm soát được.

Tuy nhiên Ken là người không thể nhìn mà hiểu được ánh mắt của người khác.

Anh ta mạnh mẽ vỗ vai Lâm Bắc một cái: “Người anh em tốt Lâm à, dù như thế nào thì tôi cũng không để cậu biết được bí mật này đâu, nếu sớm biết vậy thì hôm qua tôi đã mời cậu đi ăn tối cùng chúng tôi rồi.”

Lâm Bắc không cần nhiều cũng biết từ chúng tôi trong miệng của Ken chính là chỉ anh ta và Hồ Trân Trân.

Bạn bè đi ăn cùng nhau là chuyện bình thường.

Không nói đến Ken thì ngay cả Lâm Bắc cũng muốn cùng Hồ Trân Trân đi ăn tối một bữa khi ở nước M.

Nhưng khi một điều bình thường như vậy thốt ra từ miệng Ken, thì không hiểu sao có cảm giác như anh ta đang khoe khoang vậy.

Lâm Bắc càng buồn hơn.

“Ừm.”

Anh ta chỉ nói câu này thôi rồi không còn hứng thú nói chuyện tiếp nữa.

“Đã sắp đến giờ rồi, hai người vào trước đi.”

Hồ Trân Trân ước gì vào chỗ thật nhanh, nhưng cô lại sợ trong lúc trò chuyện Ken lại vô tình nhắc đến chuyện thầy bói này.

Lâm Bắc cũng là người đến từ nước Z, nếu như bị anh ta nghe được, thì mặt mũi của cô cũng chẳng còn để ném về quê hương nữa đâu.

Ôm suy nghĩ như vậy, Hồ Trân Trân cũng nhanh chóng hưởng ứng đề nghị của anh ta.

“Đúng vậy, cũng sắp muộn rồi, chúng ta đi vào trước đi.”

Nói xong, cô trực tiếp dẫn đầu, theo sau là hai người đàn ông trực tiếp đi đến hội trường nơi diễn ra buổi đấu giá, rồi dựa vào thư mời tìm được vị trí của mình rồi ngồi xuống.

Cũng may sau khi vào hội trường Ken cũng tỏ ra nghiêm túc hơn.

Cách bố trí của hội trường khác rất nhiều so với những gì mà Hồ Trân Trân tưởng tượng.

Vì địa điểm tổ chức lần này là ở Mente, nên bên tổ chức đấu giá đã trực tiếp thuê toà nhà này, thật ra nơi này ban đầu là một nhà thờ.

Nhưng bây giờ các tượng thần trong nhà thờ đều bị dỡ bỏ và dời đi nơi khác, chỉ để lại sân khấu hát thánh ca, và những tấm kính pha lê rực rỡ ở phía sau sân khấu.

Trong phòng hơi tồi tàn nhưng vẫn giữ được sự ngăn nắp và sạch sẽ.

Dùng một số những tấm màng mềm mại để giấu đi sự cũ kỹ, không nhìn kỹ thì cũng không nhìn ra được.

Khi Hồ Trân Trân và hai người họ tiến vào đã có hơi trễ, trên ghế đã có rất nhiều người ngồi rồi.

Cô ngồi ở ghế phía bên trái tại hàng ghế thứ ba và vệ sĩ do cô dẫn theo cũng ngồi ở bên cạnh.

Bên phải là một người phụ nữ đội khăn trùm đầu, Hồ Trân Trân quay đầu lại nên không nhìn thấy rõ cho lắm.

Ở nơi này không có quá nhiều người nói chuyện với nhau, ngẫu nhiên chỉ có tiếng di động vang lên mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK