Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại nếu muốn dọn đồ đạc đi nên lão Lưu cũng chẳng quan tâm gì nhiều mà lấy hết đồ ra nhét vào trong túi mình.

Chỉ cần không bị bắt lấy cọng tóc nào và sống sót qua lần này, cho dù Âm Lạp có thế nào đi chăng nữa thì lão Lưu vẫn có thể tiêu sái làm Lưu tổng.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, lão Lưu đã trở nên kiên định hơn rất nhiều.

Ông ta cố ý gọi điện kêu tài xế của mình đến đây và mang theo cái túi này trở về trước.

Trong phòng hội nghị Bạch Thông vẫn còn đang cố gắng liên lạc với Khả Doanh.

Nhưng cho dù ông ta có dùng tài khoản riêng của mình gửi tin nhắn cho Khả Doanh rất lâu đi chăng nữa thì chẳng nhận được bất cứ hồi âm nào.

Đầu tiên ông ta đã dùng tiền mê hoặc, hứa hẹn cho Khả Doanh mấy trăm vạn thậm chí sau khi không nhận được phản hồi nào ông ta còn nâng số tiền lên ngàn vạn.

Với ngần đó tiền cho dù có là Bạch Thông đi chăng nữa khi phải trực tiếp chi ra số tiền lớn như vậy cũng không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.

Nhưng cho dù có làm như vậy đi chăng nữa, thì ông ta cũng không nhận lại phản hồi của Khả Doanh

“Mẹ nó, rốt cuộc cô ta muốn như thế nào?”

Đợi đến nửa giờ sau khi tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, người xem càng ngày càng nhiều Bạch tổng đã đứng ngồi không yên rồi.

“Lão Lưu đâu? Ông ta ở chỗ nào vậy, kêu lão Lưu về đây ngay để tìm phương thức liên hệ với Khả Doanh cho tôi!”

Lúc này ông ta mới nhớ đến lão Lưu, nhưng phòng làm việc của lão Lưu đã trống không.

“Lão Lưu đi ra ngoài gọi điện đúng không? Sao đến bây giờ còn chưa về nữa.”

Khi những người khác nói, họ cũng nhận ra có điều gì đó không đúng.

Phương tổng tính tình có chút mất kiên nhẫn nên đã lao ra ngoài, đi đến văn phòng của lão Lưu xem một chút.

Vừa thấy cái tủ sắt của lão Lưu mở ra thì ông ta đã biết người này đã bỏ trốn rồi.

“Mụ nội nó, bình thường thì nghe lời như chó giữ nhà, nhưng khi đến thời điểm mấu chốt nhất người chạy nhanh nhất lại là ông ta.”

Ông ta vừa tức giận đến mức quật ngã chiếc ghế tại bàn làm việc của Lưu tổng.

Động tĩnh này lớn đến mức thu hút tất cả những người đang ngồi trong phòng họp lại đây.

“Làm sao vậy? Lão Phương, lão Lưu đâu?”

“Tên đó đã chạy rồi mẹ nó, trước khi xảy ra tai bay vạ gió gì nó đã bay đi chỗ khác rồi!”

Vừa nghe những lời này trong lòng những người khác cũng lạnh đi.

Tình hình vốn đã không ổn rồi, chuyện của Lưu tổng lại càng làm lòng người d.a.o động hơn làm cho không ít người muốn bỏ đi.

Dù sao người gặp chuyện là Bạch Thông, cho dù có muốn khởi kiện thì sao chứ, chuyện này cũng có dính dáng gì đến bọn họ đâu.

Nếu công ty Âm Lạp này đóng cửa thì cùng lắm mất đi một ít tài sản thôi chứ chẳng có gì khó khăn cả, nhưng nếu quyết định đồng hành tiếp tục với Bạch tổng rồi lại bị dính một vết nhơ khác, đến lúc đó dính dáng đến đi tù còn mệt hơn.

Có rất nhiều người nghĩ như vậy nên chẳng ai ngu ngốc đến mức ở lại đây nữa.

“Cái này, tôi nhớ ra cấp dưới của tôi vừa mới báo ở chi nhánh công ty cấp dưới tôi đang quản lý gặp vấn đề, tất cả mọi người cứ tiếp tục đi tôi xin phép đi trước.”

Sau khi xuất hiện người đầu tiên rời đi, Phương tổng mắng một tiếng nhưng cũng chẳng thể ngăn cản được.

Công ty đã sắp sụp đổ đến nơi rồi, còn ai lo lắng đến mấy cái tình nghĩa đó nữa chứ.

Một lúc sau, tất cả mọi người trong văn phòng đều kiếm cơ ra về rồi giải tán hết.

Phương tổng là người ở lại cuối cùng, áy náy liếc nhìn Bạch Thông một cái

“Ngại quá anh Bạch, lần này tôi cũng không giúp được gì rồi.”

Lần này Bạch Thông cũng thấy được hiện thực, trong đám người này chỉ có Phương tổng là người coi trọng nghĩa khí nhất, ít nhất còn nguyện ý ở lại bên cạnh ông ta.

Ông ta vỗ vai Phương tổng hai cái.

“Điều này cũng có nghĩa là ông tình nguyện ở lại đây.”

Phương tổng cười khổ: “Sự việc đã đến mức này rồi, mọi người trong Âm Lạp là một tập thể không thể tách rời, ai có thể rời đi được chứ?”

Bạch tổng có chút bất ngờ ông ta không ngờ tới bình thường Phương tổng có chút ngu ngốc, nhưng khi xảy ra chuyện lại là người tốt như vậy.

Ông ta vừa định nói gì đó thì điện thoại reo lên.

Tim của Bạch tổng đập thình thịch mở màn hình ra.

[Khả Doanh: Tôi sẽ không hoà giải, gặp lại nhau trên toà án.]

Khả Doanh chỉ trả lời ông ta một câu như vậy, Bạch tổng vừa tính nói thêm điều gì đó thì vô tình nhấn vào trang chủ weibo của Khả Doanh, thì mới phát hiện ra tin nhắn riêng lúc nãy mình gửi cho cô ta đã được cô ta chụp màn hình lại rồi đăng lên mạng.

Cư dân mạng vốn đang tức giận khi nhìn thấy những lời uy h.i.ế.p của Bạch Thông thì cảm xúc càng thêm kích động hơn.

[ Mẹ nó, ông ta có bệnh đúng không, mọi chuyện đã được đưa ra ánh sáng rồi mà còn dám đi uy h.i.ế.p người khác sao.]

[Âm Lạp thật khủng khiếp! Âm Lạp thật khủng khiếp!]

[Tại sao ông ta nghĩ mình có thể uy h.i.ế.p người khác, đúng là vô pháp vô thiên mà!]

Bạch Thông đã không còn quan tâm đến mấy cái bình luận ác ý đến từ công chúng nữa rồi.

Hiện giờ mọi chuyện đã đến mức này rồi, nếu như Khả Doanh có càng nhiều chứng cứ xác thực, thì không cần nói cũng biết ông ta sẽ bị đưa vào ngục giam.

Một khi đã vào tù rồi thì khó thoát được.

Những việc sai phạm từ lớn đến bé ông ta đã từng làm không ai rõ hơn bản thân ông ta, bây giờ ai cũng chống lại ông ta cả nếu bây giờ họ bị bắt thì cũng sẽ khai ra ông ta mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK