Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Suy cho cùng thì nếu đã muốn tổ chức sự kiện ở đất nước này, thì cũng tìm hiểu về đất nước đó kĩ hơn.

“Ấn tượng của tôi về bọn họ không tốt lắm.”

Thomas bĩu môi, tuy không nói cụ thể là điều gì những Hồ Trân Trân có thể hiểu được rất nhiều thông tin từ những lời dang dở ấy.

Điều này không dễ làm chút nào.

Nếu tất cả thương nhân đều như vậy thì e là việc tìm được một đối tác đáng tin cậy ở đây là một điều khá khó khăn.

Lông mày của Hồ Trân Trân bất giác nhíu lại.

Thomas nhìn thoáng qua, an ủi cô một câu: “Yên tâm đi Hồ Hồ, tuy tình hình chung là như vậy nhưng không có nghĩa là tất cả mọi người đều như vậy, ngày mai tôi có một bữa tiệc tối, cô đi cùng tôi được chứ? Không chừng có thể tìm được đối tác thích hợp.”

Dù sao thì cũng phải ở lại nơi này mấy ngày nên Hồ Trân Trân gật đầu đồng ý.

“Cảm ơn cậu, Thomas.”

Còn chuyện có tìm được hay không thì phải thử một lần thì mới biết được, lỡ như tìm được đối tác thích hợp thì sao?

Với suy nghĩ này, ngày hôm Hồ Trân Trân đã diện một chiếc váy đuôi cá dài màu vàng, khoác tay Thomas cùng nhau đi đến trang viên.

Xe của bọn họ dừng lại ở phía ngoài, xe do Ken chuẩn bị sẽ ở ngay trước cửa đón khách, rồi chở mọi người đến nơi tổ chức buổi tiệc tối.

Ken là một doanh nhân giàu có đến từ nước M, có thể nói buổi tiệc tối lần này có sự góp mặt của nhiều doanh nhân đến từ nhiều quốc gia khác nhau.

Hồ Trân Trân là gương mặt đến từ nước Z nên khá nổi bật ở trong đám đông.

Ngoại trừ cô ra thì cũng có vài vị doanh nhân từ nước Z, họ đều là những gương mặt quen thuộc thường thấy trên các bản tin tài chính.

So với bọn họ, thì Hồ Trân Trân là gương mặt khá xa lạ đối với những người nước ngoài.

Tên tuổi của Hồ Trân Trân đã lan rộng ra nước ngoài, ở nước Z cô đã làm rất nhiều việc, cho dù là kiểm soát sa mạc hay giúp tìm thấy di sản văn hoá, thì đối với những doanh nhân nước ngoài mà nói thì đây là một hành động điên cuồng.

Nếu nhắc đến tên cô thì có nhiều người đã từng nghe qua.

Nhưng nếu chỉ nhìn mặt thì không có quá nhiều người nhận ra cô.

Theo bản năng thì tất cả mọi người đều coi cô là bạn gái của Thomas.

“Thomas, anh thay đổi khẩu vị từ khi nào vậy?”

Có người đi tới trêu chọc rồi cụng ly với Thomas, rồi dùng ánh mắt đánh giá Hồ Trân Trân.

Anh ta nói bằng tiếng mẹ đẻ của mình, một ngôn ngữ nào đó mà Hồ Trân Trân chưa học qua.

Nhưng xem biểu cảm của Thomas thì cô cũng biết đây chẳng phải lời nói tốt đẹp gì rồi.

Kết hợp với vẻ mặt của người này, thì Hồ Trân Trân cũng đoán được người này đang nói gì.

Hơn phân nửa là mấy cái lời không được tốt rồi.

Hồ Trân Trân nghe thấy Thomas cũng dùng ngôn ngữ giống vậy nói điều gì đó, người đàn ông có vẻ thiếu kiên nhẫn nên trả lời ngắn gọn.

“Thưa ngài.” Cô không nhịn được mà mở miệng: “Tôi mong ngài có thể giữ phép lịch sự cơ bản.”

Hồ Trân Trân không nói thì không sao cô vừa mở miệng thì thấy được sự khinh thường trong mắt người đàn ông này.

“Xin lỗi thưa cô, nếu cô không có thiệp mời thì không xứng đáng để tôi tôn trọng.”

Lời này đã khiến Hồ Trân Trân cười trong giận dữ.

Trên thế giới này có không ít người chê nghèo yêu giàu, cũng có rất nhiều người giàu kinh thường những người nghèo, nhưng đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân gặp được người không che giấu điều đó mà trực tiếp thể hiện ra như vậy.

Sau khi trở thành người giàu có thì Hồ Trân Trân chưa trải nghiệm qua cảm giác này bao giờ.

“Thưa ngài, ý của ngài là những người có tiền mới xứng đáng được ngài tôn trọng đúng chứ?”

Người đàn ông đối diện trực tiếp trả lời: “Đúng vậy, những người dựa vào đàn ông để tiến vào giới thượng lưu như cô, cả đời này cũng không xứng để tôi nói hai chữ tôn trọng đó.”

Nụ cười của Hồ Trân Trân cũng tắt dần.

“Người như tôi không đáng được ngài tôn trọng sao, vậy xin ngài hãy nhớ kỹ những gì mình nói hôm nay, tốt nhất là sau này ngài đừng mong mà hợp tác với tôi.”

Nói xong câu đó Hồ Trân Trân buông tay Thomas ra, một mình nâng chén rượu lên rồi đi đến bên cạnh ngồi.

Đối với đối tác từng hợp tác này Thomas cũng chẳng có ấn tượng mấy tốt đẹp.

“Tôi đã nói rồi cô ấy không phải bạn gái tôi, mà là một doanh nhân rất ưu tú.”

“Kevin, đừng trách tôi không nhắc nhở anh, nếu nói về khối lượng tài sản thì số tài sản của Hồ Hồ gấp mấy lần anh đấy.”

Nói xong, Thomas cũng không để ý đến anh ta nữa mà vội vàng đi tìm Hồ Trân Trân để xin lỗi.

Mà Kevin vẫn đứng ngay tại chỗ, có chút không tin sau khi nghe những lời Thomas nói.

Anh ta cười vài tiếng: “Chẳng lẽ Thomas là một tên ngốc hay sao? Anh ta nói người phụ nữ đó giàu có hơn tôi sao?”

Người bên cạnh không cười to giống như anh ta, mà từ từ hỏi: “Vừa rồi Thomas nói người kia tên là gì?”

Nghe anh ta hỏi như vậy, Thomas có chút bất an: “Hình như là ‘Hồ’ gì đó, làm sao vậy?”

Không nghĩ tới khi anh ta vừa nói xong thì người đó liền vui vẻ đứng lên, hưng phấn đi theo hướng mà Thomas đã đi: “Hồ! Là Hồ đến từ nước Z!”

Những người khác nghe thấy được, cũng sôi nổi quay đầu tới.

“Là người tên Hồ kia sao?”

“Cô ấy cũng tới đây sao?”

“Tôi cũng muốn làm quen với cô ấy một chút.”

Kevin càng ngày càng cảm thấy bất an nụ cười trên khoé môi cũng tắt dần.

Đến tột cùng Hồ là ai? Vì cái gì mà bọn họ lại yêu thích cô ta như vậy?

Chẳng lẽ cô ta là phú hào nào đó mà anh ta không biết hay sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK