Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ ngày đó những tin đồn đáng sợ liên quan đến phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ bắt đầu lan truyền trong giới paparazzi.

Bọn họ đều nói một cách rất mơ hồ, nhưng mỗi paparazzi biết chi tiết sự việc, đều giữ kín bí mật này như bưng.

“Lão Trương, mấy người quyết định không ngồi ở bên ngoài canh nữa sao?”

Có một số đồng nghiệp chưa biết rõ tình huống lắm, nên quyết định đến hỏi bọn họ thử nhưng kết quả đều nhận lại một câu trả lời giống nhau.

“Không ngồi canh nữa, dù sao Hồ tổng cũng chẳng phải minh tinh trong giới giải trí.”

“Lúc trước cậu đâu có nói như vậy đâu chứ.” Đồng nghiệp trực tiếp cười: “Không phải lúc đó cậu đã nói như vậy sao? Ảnh Thị Giang Hồ có rất nhiều minh tinh lớn, cho dù không chụp được Hồ Trân Trân đi chăng nữa, thì cũng có thể kiếm sống bằng cách chụp được hình ảnh của mấy minh tinh khác.”

Nhắc tới điều này, lão Trương lại nhớ đến ký ức đáng sợ khi ngồi canh trước cổng phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ.

“Vậy không được chuyển chủ ý này lên người khác hay sao?”

Anh ta thản nhiên nói rồi quay đầu lại, nhớ đến tin đồn gần đây rồi hỏi đồng nghiệp mình.

“Nghe nói gần đây mấy anh muốn đến chỗ đó ngồi canh đúng không?”

Lão Trương hiếm khi có ý định tích đức nên có lòng tốt nhắc nhở đồng nghiệp của mình: “Mấy người vẫn nên đổi chỗ khác mà ngồi canh đi, sân bay, khách sạn gì cũng được chứ nơi đó không phải là nơi nên ngồi canh đâu.”

“Chuyện này không cần cậu phải nhọc lòng” Đồng nghiệp xoay chiếc chìa khoá trong tay mình, “Chờ tôi kiếm được bạn đồng hành rồi chúng tôi sẽ xuất phát.”

Thích đi thì cứ đi đi, dù sao anh ta cũng đã nhắc nhở trước rồi.

Lão Trương cũng không có ý định đôi co với đồng nghiệp của mình nữa, nên chỉ “Ừ” một tiếng.

Phản ứng của anh ta như vậy ngược lại đã khiến đồng nghiệp càng thêm tò mò hơn.

Chờ sau khi lão Trương đi, anh ta còn tìm bạn của mình hỏi về chuyện này.

“Rốt cuộc nhóm của lão Trương đã gặp phải chuyện gì vậy? Tại sao tính cách của cậu ta lại thay đổi thành một người nho nhã hiền hoà như vậy chứ?”

Người bạn của anh ta vừa nghe tên của lão Trương, liền cười ngay lập tức: “Cậu còn không biết sao, bọn họ đi tra tấn thảm lắm.”

Lúc ấy mọi chuyện hot đến mức xém chút nữa đã lên hot search những người tinh thông trong ngành đều biết rõ chuyện này.

“Nhóm của bọn họ bị một người nước ngoài chơi một vố, bây giờ đã sinh ra ám ảnh tâm lí với phim trường Ảnh Thị Giang Hồ rồi.”

Bạn của anh ta giải thích xong liền hỏi anh ta: “Nghe nói cậu cũng chuẩn bị đi đến phim trường của Ảnh Thị Giang Hồ để thử một chút đúng không, như thế nào? Chuẩn bị tốt rồi sao?”

Vốn đã chuẩn bị tốt rồi nhưng sau khi nghe câu chuyện tin đồn của lão Trương, đột nhiên lại không muốn đi chút nào.

Đồng nghiệp ôm cằm trầm ngâm một lúc: “Tôi nghĩ rồi, mình vẫn nên đi chụp mấy tiểu sinh tiểu hoa thì hơn.”

Khi Trần Khai đem cuộc trò chuyện này kể cho Hồ Trân Trân, cô gần như đã cười ra nước mắt.

“Trách không được gần đây đạo diễn Lộ đều tới tìm tôi hỏi, phim điện ảnh Nhị Lang Thần Quân đã bắt đầu tuyên truyền rồi, sao không thấy có paparazzi đi theo đoàn làm phim bọn họ hết vậy.”

Trần Khai cũng cười rồi nói: “Cũng không biết trong giới paparazzi đã truyền tai nhau như thế nào nữa, e là về sau đoàn làm phim của công ty chúng ta sẽ khó thấy được bọn họ.”

Ở một mức độ nào đó thì đây cũng là một chuyện tốt.

Ít nhất các diễn viên ký hợp đồng với Ảnh Thị Giang Hồ sẽ được tự do hơn một chút, không cần lo lắng vừa ra khỏi cửa đã bị paparazzi đi theo.

Chuyện nào cũng có điểm tốt và điểm xấu của nó, nếu trong giới paparazzi đã truyền tai nhau như vậy rồi thì cũng có một số điểm bất lợi.

Xét về mức độ lộ diện trước công chúng, phim của Ảnh Thị Giang Hồ thiếu bộ phận paparazzi này, nên phạm vi tuyên truyền sẽ nhỏ hơn không ít.

Nhưng đây cũng chẳng phải chuyện gì quá lớn, ban đầu Hồ Trân Trân cũng có ý định làm bộ phim chất lượng tốt nhất rồi nên không muốn dùng mấy chiêu này để thu hút mọi người, mà cô muốn dựa vào việc quay phim đàng hoàng để thu hút mọi người.

“Hồ tổng, tôi đã chuẩn bị tốt rồi.”

Cửa văn phòng của Hồ Trân Trân vừa bị gõ vài cái, đầu của Lộ Dã đã chui ra từ phía sau cửa: “Khi nào chúng ta đi vậy?”

Sau khi mọi công tác hậu kỳ đều hoàn thành thì phim sẽ được gửi đi xét duyệt trong thời gian sớm nhất.

Lộ Dã đã trở về nghỉ ngơi hết một tuần mới khôi phục hoàn toàn mà quay lại công ty.

Vừa mới hoàn thành xong công tác hậu kỳ cả người cậu ta gầy đi một vòng, ánh mắt cũng rất tối, không biết là đã bao lâu rồi không có một giấc ngủ ngon nữa.

Hồ Trân Trân nhìn dáng vẻ đó của cậu ta, cô cứ lo lắng rằng cậu ta sẽ gục bất cứ lúc nào.

Nên đã ra lệnh cưỡng chế cậu ta quay về nhà nghỉ ngơi, sau đó mới đến đi làm.

Lộ Dã cũng muốn nhân lúc Hồ Trân Trân cho về nghỉ ngơi thì lười biếng một chút nhưng hôm nay thật sự có một chuyện làm cậu ta không yên lòng chút nào.

“Chờ một chút.”

Hồ Trân Trân liếc nhìn cậu ta sau đó kêu cậu ta ngồi ở ghế trong văn phòng đợi cô một chút.

“Chờ một chút đi, bây giờ còn quá sớm chưa tới thời gian hẹn đâu.”

Nhị Lang Thần Quân cái này điện ảnh ở chiếu phía trước.

Trước khi bộ phim điện ảnh Nhị Lang Thần Quân được công chiếu, thì nó đã được gửi đến các liên hoan phim để xem xét.

Ngay sau khi Lộ Dã biết được chuyện này, liền kích động đến mức không ngủ ngon được.

Hai bộ điện ảnh lần trước của cậu ta bị cộng đồng mạng mắng rất thảm, sau đó cậu ta chuyển qua lĩnh vực truyền hình nhưng không có một tác phẩm hay nào, rồi sau đó mới lưu lạc qua lĩnh vực quảng cáo.

Từng ấy năm đến nay, Lộ Dã đã chịu quá nhiều tổn thương trong lĩnh vực điện ảnh rồi, lần này chuẩn bị một bộ phim điện ảnh kỹ càng như vậy nên mới được đưa đến các liên hoan phim.

Phản ứng đầu tiên của cậu ta không phải là vui vẻ mà là lo lắng.

Thật sự có khả năng được đề cử sao?

Lúc này Lộ Dã không nghĩ đến việc có đoạt giải hay không mà anh ta chỉ quan tâm đến việc có lọt vào danh sách đề cử hay không thôi.

Một khi con người chịu thất vọng quá nhiều thì khi đứng trước hy vọng họ sẽ có chút hèn nhát.

“Hồ tổng, cô có nghĩ chúng ta nên đến chào hỏi ban giám khảo một chút hay không?”

“Anh đang nghĩ cái gì vậy?”

Hồ Trân Trân trực tiếp cười: “Phim đã được gửi tới rồi chắc chắn bây giờ ban giám khảo đang ở trong phòng xét duyệt, sao bây giờ có thể đi gặp anh được chứ?”

Cô thấy đạo diễn Lộ thật sự rất lo lắng nên an ủi một câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK