“Haizz, đây cũng là điều chúng ta nên chú ý hơn.”, dì Lý đã gần dọn quán xong: “Con gái nhà tôi không bị gãy chân gì cả, nhưng mấy ngày trước bị gãy tay đến cử động tay còn khó, bây giờ thì đã đỡ hơn rồi.”
Nói đến này, bà ta lại nghĩ đến Hồ Trân Trân.
“Cũng may lúc đó có bệnh viện Tây Kinh Môn của bà chủ Hồ, chưa cần nói gì cả bác sĩ nhìn qua liền biết tình trạng như thế nào, giúp chúng tôi đăng ký số trước, rồi còn dẫn hai mẹ con tôi đến quầy thuốc lấy thuốc nữa, thật tốt quá đi mất.”
“Nếu là đi những bệnh viện khác, chụp X-quang thôi cũng tốn vài trăm rồi, hơn nữa còn có tiền thuốc men nữa, sẽ tốn không ít tiền đấy.”
“Đúng vậy.” Người ngồi bên cạnh phụ họa nói: “Lần trước tôi cũng đi khám ở đó vì hông tôi có hơi đau, tuy bác sĩ còn trẻ nhưng tay nghề châm cứu lại không tồi chút nào, sau mấy ngày tôi đã cảm thấy đỡ hơn rồi.”
Đang trò chuyện vui vẻ thì bỗng nhiên dì Lý đè thấp giọng nói.
“Tôi có một người anh có nhà ở gần Tây Kinh Môn, tôi cũng là người ở Tây Kinh Môn, gần đây xảy ra một chuyện kỳ lạ, không biết mọi người đã nghe qua chuyện này chưa?”
“Chuyện gì vậy?”
Ông chủ bên cạnh vừa thu dọn quán xong, định về trước, nhưng khi nghe được lời nói này của dì lý, lại buông tay lái ra dừng lại nói chuyện phiếm tiếp.
“Mọi người không nghe nói gì sao? Tôi còn tưởng mọi người ở gần đấy nên sẽ biết hết chứ, chính là vào lúc nửa đêm có một cái xe ma.”
“Xe ma sao?”
Ông ta rất muốn cười nhưng đành nhịn: “Ôi trời chuyện này, chúng ta đều đã là người lớn hết rồi, sao lại còn tin chuyện này.”
Tuy ông ta không có ý cười nhạo gì, nhưng ý cười trên mặt ông ta làm cho tâm trạng dì Lý hơi chùng xuống.
“Tôi cũng không muốn hù doạ ai đâu, chúng ta đã trưởng thành cả rồi việc nào ra việc đấy sao có thể mê tín như vậy được chứ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không tin vào chuyện đó đâu.”
“Bà thấy thật sao?”
Nụ cười của ông ta liền tắt ngóm: “Nói đi mọi chuyện là như thế nào.”
Thấy sự tò mò của hai người này đã lên đến đỉnh điểm, lúc này dì Lý mới chậm rãi kể chuyện: “Chuyện này tôi nghe nói là lúc đầu chỉ có mấy đứa học sinh truyền tai nhau thôi, sau này có nhiều người dần tin nên bắt đầu nghi thần nghi quỷ.”
“Lúc đầu tôi cũng không tin đâu, nhưng con tôi cứ lải nhải bên tai liên tục nên cũng có chút lung lay, không nghĩ đến vào một ngày khi tôi đang dọn quán.”
“Vừa vặn buổi tối đó có cơn mưa nhỏ, tôi nhớ đến lời nói của con mình nên nhanh chóng thu dọn quán, lúc gần về đến nhà thì thấy được cái xe ma đó..”
Ông ta có chút khẩn trương nuốt nước miếng một cái: “Hay là bà nhìn nhầm rồi vậy?”
“Lúc đó tôi cũng nghĩ là mình nhìn nhầm, nhưng trên đời làm sao có cái xe nào kì quặc như vậy được chứ, chỉ có quỷ mới có khả năng làm ra những thứ kì lạ đó thôi.”
Dì Lý nhớ lại buổi tối ngày hôm đó, trong lòng vẫn không kìm được mà sợ hãi.
“Chiếc xe đó to gấp hai lần chiếc xe bình thường, toàn thân tỏa ra một thứ ánh sáng đỏ kì lạ, ở giữa còn có một chữ thập.”
Dì Lý l.i.ế.m đôi môi khô của mình: “Chẳng phải có một số tôn giáo nước ngoài tin vào điều này hay sao, tóm lại tôi nghĩ rằng đây không phải là con ma Trung Quốc, nếu là người chung một nước thì sẽ không hù dọa nhau đâu.”
“Đúng vậy”, Ông ta đồng tình với ý này: “Nhưng cũng không thể gọi cái xe đó là xe ma được.”
“Tôi cũng không muốn gọi vậy đâu, nhưng mà lúc đó tôi rất sợ hãi nên liền đạp ga rồi phóng đi, kết quả chiếc xe đó đã bị tôi bỏ xa thì lúc sau nó lại xuất hiện ở phía sau tôi.”
Dì Lý vừa nói vừa nhớ lại ngày đó mà sợ hãi đến mức lông tơ đều dựng đứng lên.
Chủ quán bên cạnh đã nhập tâm vào câu chuyện này, thấy bà ấy dừng lại, thì thúc giục một câu: “Sau đó như thế nào? Sao bà trốn cái xe đó rồi đi về nhà được?”
“Cũng may con gái nhà tôi rất cẩn thận, nên đã đi chùa thắp hương, con bé đi xong còn mang về cho tôi một cái bùa hộ mệnh nữa, tôi nghĩ cái bùa hộ mệnh đó đã giúp tôi qua được kiếp nạn đó.”
“Có một số việc không thể dùng góc độ khoa học mà lý giải được, tôi về nhà thì tìm không thấy cái bùa hộ mệnh đó nữa, nếu lúc đó không có cái bùa hộ mệnh đó thì e là tôi về nhà không được rồi..”
“Sao bà lại nói như thế cơ chứ……”
Bà chủ quầy hàng bên cạnh nói thầm, trong lòng vẫn không mấy tin vào câu chuyện này.
Cái gì mà chiếc xe tỏa ra ánh sáng màu đỏ, có thể không phải là chiếc xe ma mà chính là do chiếc xe sơn màu đỏ.
Thời gian cứ thế trôi qua, các chủ quầy hàng cũng thu dọn xong hết rồi chuẩn bị về nhà.
Dì Lý thấy thời gian bọn họ nói chuyện phiếm đã quá dài rồi, bà ta đảo mắt liếc nhìn mọi người xung quanh, rồi nói.
“Tôi cũng không cố ý dọa mọi người mà.”
Bà ấy lẩm bẩm một câu, nhìn thoáng qua thời gian thấy cũng đã muộn rồi, nên không tranh cãi với chủ quầy hàng bên cạnh nữa mà đạp ga rời đi
Mỗi người chủ quầy hàng như họ đều sẽ có một chiếc xe ba bánh để đi lại.
Dì Lý vừa mới khởi động xe xong, thì nghe được tiếng của một người đàn ông hoảng sợ kêu lên.