Ở phương diện này Hồ Trân Trân cũng không có bạc đãi cậu, cho dù là trò chơi xếp gỗ hay vẽ, thì ở trong phòng Giang Thầm cũng có một tủ riêng để cất những món đó.
Lúc này đây Giang Thầm đã cảm thấy hứng thú với một cái máy bóng rổ để ở trên bàn.
Món đồ chơi này là một sân bóng rổ thu nhỏ bên trên còn có nhiều hình nộm và cả một quả bóng nhỏ nữa, bọn nhỏ có thể chia làm hai phe để xem ai ghi được nhiều điểm hơn.
Nhưng điều làm Hồ Trân Trân phát sầu chính là trừ bỏ món đồ chơi này ra thì Giang Thầm không còn hứng thú với món nào nữa.
Mua thì cứ mua dù sao dịp đi trữ đồ cho dịp tết này thật sự đã biến thành dịp cô bổ sung thêm đồ ăn cho tủ đồ ăn vặt của mình.
Nhưng Giang Thầm thì rất vui vẻ.
Thậm chí Giang Thầm còn không quên đến kệ hàng mua câu đối xuân và chữ phúc, cậu không bỏ vào xe mà muốn tự cầm nó sau đó đem về nhà treo lên cửa ngay lập tức.
Thấy cậu vui vẻ như vậy, Hồ Trân Trân cũng vui theo.
Sau khi dán câu đối xuân màu đỏ xong, biệt thự trống trải cũng đã có thêm chút không khí vui vẻ.
Tâm trạng của Hồ Trân Trân cũng vui vẻ hơn đôi chút trực tiếp mở nhóm chat của công ty ra rồi phát hai mươi mấy cái bao lì xì.
Bao lì xì cũng có giới hạn tiền, mỗi lần chỉ có thể phát 200 tệ mà thôi.
Tuy Hồ Trân Trân đã phát hai mươi cái rồi nhưng chẳng cảm thấy nhiều chút nào.
Cô cảm thấy nhập mật khẩu có hơi mệt nên đã dừng lại, dù sao bao lì xì này cũng chỉ để ăn mừng một chút thôi, còn tiền thưởng cuối năm thì phải đợi đến dịp Tết Nguyên Đán.
Trương Lệ Lệ là một nhân viên nhỏ trong công ty Ảnh Thị Giang Hồ.
Công việc của cô ấy ở công ty cũng rất đơn giản, cô ấy phụ trách tiếp đón những vị khách đến thăm mỗi ngày và nhận những cuộc điện thoại để đặt lịch hẹn trước.
“Lệ Lệ, nghe nói cháu đang làm việc trong công ty của phú bà giàu có Hồ Trân Trân đúng không? Công ty của cháu có tiền thưởng cuối năm không.”
“Muốn nhận tiền thưởng cuối năm thì phải đợi đến mùng bảy tháng giêng mới được nhận.”
Đang ăn cơm cùng gia đình mà Trương Lệ Lệ bị dì ba hỏi như vậy nên có chút ngượng ngùng trả lời.
“Ai da, sao tiền thưởng cuối năm lại đợi đến dịp Tết Nguyên Đán mới nhận được chứ, ông chủ công ty dì đã phát tiền thưởng cuối năm rồi ai cũng nhận thêm 200 tệ cả.”
Dì ba vừa nói bóng nói gió vừa gắp đồ ăn trên bàn.
“Có phải là muốn trì hoãn không muốn gửi tiền thưởng không vậy, dì thấy mấy kẻ giàu có như vậy chỉ giả vờ hào phóng mà thôi, phúc lợi còn không bằng mấy công ty nhỏ nữa.”
Đối với câu nói này thì Trương Lệ Lệ không dám gật đầu bừa.
Không nói đến những điều khác chỉ riêng việc không có tăng ca, thi Ảnh Thị Giang Hồ đã đánh bại được rất nhiều công ty khác rồi, chứ nói chi mấy công ty nhỏ.
Cô đã không nói lời nào rồi mà dì ba cứ nói liên tục.
Dì ta lấy điện thoại ra khoe với bố mẹ Trương Lệ Lệ: “Mọi người xem nhóm công ty phát bao lì xì mà em đã nhận được hơn 30 bao lì xì rồi.”
Ở trong tư tưởng của dì ba số tiền nhận được từ bao lì xì đều rất vô ích.
Dì ta có thể giành được ba mươi bao lì xì đồng nghĩa với việc lấy được ba mươi tệ, so với đi ra ngoài đường ăn xin cũng không khác gì nhau.
Nếu dì ta đã muốn khoe thì Trương Lệ Lệ cũng sẵn lòng nghe.
Nhưng dì ba còn cố tình hỏi Trương Lệ Lệ một câu: “Lệ Lệ à công ty cháu lớn như vậy, khi đến Tết không phát mấy bao lì xì hay sao?”
Khi nói điều này giọng điệu của dì ta có chút lạ, giống như đang chế nhạo Trương Lệ Lệ không bằng mình vậy.
Trong lòng Trương Lệ Lệ cảm thấy rất ngột ngạt nhưng lại nhớ ra dì ta là trưởng bối của mình nên không muốn so đo.
Nhưng dì ba lại không muốn buông tha cho cô: “Cháu mở điện thoại ra xem thử xem, lỡ như có phát bao lì xì thì sẽ không bỏ lỡ.”
Tuy nói như vậy nhưng miệng dì ta lại nhếch lên, hiển nhiên là trong lòng dì ta không cảm thấy Trương Lệ Lệ sẽ nhận được bao lì xì.
Những công ty lớn như vậy rất chú ý đến mấy điều lệ hà khắc, chắc chắn sẽ không thể nào phát bao lì xì trong nhóm công ty đâu.
Dì ba nghĩ vậy nên đã nhìn thoáng qua điện thoại Trương Lệ Lệ.
Dì ta vốn định nói thêm vài câu sau khi không thấy bao lì xì trong nhóm công ty Trương Lệ Lệ.
Vào công ty lớn thì sao chứ đãi ngộ không phải giống nhau hay sao, lúc trước vì Lệ Lệ đi học còn đãi tiệc rượu rồi muốn dì ta đóng góp tiền nữa chứ.
Nhưng những lời này còn chưa nói ra thì đã bị nghẹn lại ở cổ họng.
“Đây là có bao nhiêu bao lì xì vậy chứ?”
Mẹ Trương đứng ở bên cạnh nhìn cũng bất ngờ.
Trương Lệ Lệ cũng không thấy rõ lắm, tùy tiện lướt màn hình để xem.
Một màn hình đầy bao lì xì màu đỏ hiện ra trước mắt ba người, qua vài giây cuối cùng họ mới thành công kéo đến tin nhắn bao lì xì đầu tiên.
Vì Trương Lệ Lệ tới chậm nên nhiều bao lì xì đã bị giật hết.
Nhưng cho dù như vậy cú sốc do một đống bao lì xì này để lại không thể nào xoá đi.
“Nhưng chắc chỉ là mấy bao lì xì nhỏ thôi 10 tệ 8 tệ thì lấy làm gì chứ.”
Đã tới mức này rồi mà dì ba vẫn nói mấy lời cay nghiệt như vậy.
Trương Lệ Lệ nghe vậy có chút tức giận mà nhấn vào mở một phong bao lì xì ra.
Không nghĩ tới vận may của cô ấy lại tốt như vậy, có thể đoạt được bao lì xì có giá trị cao nhất.
Khi màn hình điện thoại hiện ra số tiền 87 tệ Trương Lệ Lệ ngẩng đầu lên nhìn thì thấy mặt dì ba đã tái mét rồi.
“Ai nha, dì ba may mà dì nhắc nhở cháu, nếu không có nhiều bao lì xì như vậy mà cháu bỏ lỡ mất thì tiếc quá.”
Vừa nói cô vừa chỉ tay vào màn hình điện thoại.
Vào lúc này con số 350 hiện lên trước mắt dì ba, sau đó lại có thêm vài trăm.
Trương Lệ Lệ đã nén cơn giận nửa ngày may mắn lắm mới có cơ hội xả giận nên đâu thể nói một lời là xong được.
Cô dùng đũa gắp miếng thịt béo nhất vào chén của dì ba: “Cháu thật sự cảm ơn dì ba, dì ăn nhiều thịt để bồi bổ nhiều một chút, sau này khi đến tháng ba phải nỗ lực làm việc thật nhiều nha.”
Khi nhắc đến tháng ba, vẻ mặt dì ba rất khó coi.
Ở phương diện này thì mấy công ty nhỏ không tốt chút nào, kỳ nghỉ ngắn hơn nhiều so với những công ty cỡ trung và công ty lớn.