Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu bé ngã xuống đất, rồi khóc thật to.

Động tĩnh từ bên này ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Hồ Trân Trân đứng cũng không quá xa, nên liền chú ý đến tình huống bên này.

“Cháu bị thương ở đâu sao?”

Đổng Ngọc đỡ eo mình kiềm chế sự đau đớn mà đỡ cậu bé đang ngã trên mặt đất lên.

Nhưng không biết cậu bé này bị sao, mà không chịu để cô đỡ đứng lên.

Triệu Hào chờ con mình khóc được hai phút, rồi mới làm bộ lo lắng sốt ruột chạy đến.

“Con bị sao vậy? Ba vừa mới rời mắt khỏi con hai phút thì đã không thấy đâu rồi, sao con lại bị ngã thế này!”

“Con bị thương ở đâu sao?”

Giọng nói của Triệu Hào so với tiếng khóc của cậu bé còn lớn hơn, hắn hận không thể nói cho toàn bộ người ở đây biết ấy chứ.

Đồng Ngọc cảm thấy có lỗi mà cúi mặt xuống, nhưng trong lòng cô ấy vẫn cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Triệu Hào sờ soạng trên người con mình một hồi để kiểm tra, rồi kéo ống quần của cậu bé lên để lộ ra vùng da bị trầy xước của con mình.

Hắn ta là một người không có sự kiên nhẫn.

Ngay cả một giây dùng để diễn cho người ta thấy sự đau lòng khi thấy con mình bị thương cũng không có, mà hắn ta trực tiếp gây khó dễ cho Đổng Ngọc.

“Cô, cô tại sao cô lại đẩy con tôi ngã thế này!”

“Hả?” Đổng Ngọc bị hắn ta vu khống liền đáp trả lại: “Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi đẩy cậu bé này chứ?”

“Nó mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà ngã bị thương như vậy rồi, chẳng lẽ cô nói là do con tôi cố ý sao?”

Hắn ta vừa nói xong thì Đổng Ngọc đã nhìn ra được ý đồ của hắn ta rồi.

Người này muốn ăn vạ cô ấy đây mà.

“Là do cậu bé đụng phải tôi trước, anh không thể đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi được.”

Mặc dù đã đoán được, nhưng Đổng Ngọc vẫn tiếp tục giải thích.

Cô ấy sẽ không để người khác dễ dàng chụp cái mũ xấu xa lên người mình được.

Bên đó cãi nhau rất lớn làm cho Hồ Trân Trân ở cách đó không xa có chút bất ngờ nên cô đành đi đến xem thử.

“Xảy ra chuyện gì sao?”

Triệu Hào vừa thấy cô tới liền bật chế độ diễn viên trong người mình: “Hồ tổng, cô phải làm chủ cho ba con chúng tôi!”

Đây đã là thời nào rồi mà còn nhờ người khác làm chủ cho mình chứ.

Hồ Trân Trân nghe được câu này thì cảm thấy hơi ê răng, vẻ mặt có chút ghét bỏ nói: “Nói cho tôi biết ở đây đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi đang đứng ở đây, thì con của anh ta chạy đến vô tình đụng……”

Đổng Ngọc vừa mới mở miệng nói chưa hết một câu, đã bị Triệu Hào chen vào trách móc.

“Hồ tổng, con tôi còn nhỏ nên có chút hiếu động chạy nhảy khắp nơi là chuyện bình thường mà, trọng điểm ở đây là con tôi vô tình đụng phải cô ta, cô ta liền dùng tay đẩy con tôi ngã xuống đất!”

Trên người của cậu bé đúng thật là có vết thương, nên hắn ta cũng không hề ngần ngại mà cho mọi người xem.

Người vây xung quanh xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, nên Đổng Ngọc cũng không thể làm gì được, dưới tình huống như vậy thì cô ấy cũng đuối lý.

Cô ấy cảm thấy rất khổ sở, mỗi lần cô vừa giải thích được mấy câu, thì đã bị Triệu Hào chen vào kể khổ rồi.

Cứ như vậy vài lần, dù cho tính tình cô ấy có tốt đến mấy thì Đổng Ngọc cũng không thể nuốt trôi cục tức này được.

“Bình tĩnh nào, trước hết hãy đỡ cậu bé lên đã.”

Hồ Trân Trân vừa nói lời này thì có không ít người phát hiện ra, người ba này vẫn luôn đè vai cậu bé xuống không cho cậu bé đứng lên.

Những phụ huynh ở đây đều là người có học thức và địa vị xã hội khá cao, vừa nhìn liền hiểu được toàn bộ mọi chuyện.

Nhờ lời nói của Hồ Trân Trân mà Triệu Hào mới để con mình đứng lên.

Nhưng hắn ta vẫn không buông tay khỏi quần con mình, vẫn luôn để lộ miệng vết thương trước mặt mọi người.

Rõ ràng hắn ta muốn tiền bồi thường từ Đồng Ngọc đây mà.

Đổng Ngọc đau đầu day trán, thấy vết thương của cậu bé khá nghiêm trọng, nên tính đưa tiền bồi thường để giải quyết mọi chuyện.

Chỉ là bị hắn ta hố một phen thôi mà thấy mệt như vậy rồi.

Giang Thầm vẫn luôn đứng ở bên cạnh nắm lấy góc áo của Hồ Trân Trân quan sát mọi chuyện.

Nhân lúc nơi này có chút hỗn loạn không ai chú ý đến cậu, cậu đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bạn học trước mặt

Tuy bạn học này vẫn còn khóc, nhưng trong mắt đã không còn một giọt nước mắt nào nữa rồi.

Giang Thầm lại chuyển tầm mắt xuống vết thương của cậu bạn này.

Bàn tay của cậu ấy bị trầy còn có cả m.á.u chảy ra nữa, nhìn qua thì thấy rất nghiêm trọng.

Nhưng Giang Thầm lại thấy có điều gì đó không đúng cho lắm.

Rõ ràng khi té ngã cậu bạn này có mặc quần áo đầy đủ, nhưng miệng vết thương lại có rất nhiều cát bụi, trông rất dơ.

Giang Thầm kéo nhẹ góc áo của Hồ Trân Trân, để mẹ chú ý đến cậu.

“Mẹ ơi, chuyện này không thể trách dì này được.”

Giang Thầm vừa nói xong thì không khí xung quanh bỗng nhiên yên lặng đi.

Đổng Ngọc đang do dự không biết có nên đưa tiền hay không, thì nghe được lời nói của Giang Thầm, cô ấy liền ngẩng đầu lên.

Triệu Hào có chút bồn chồn, hắn ta muốn dạy dỗ tên nhóc này một bài học nhưng lại nhớ ra đây là con trai của Hồ Trân Trân nên liền thay đổi thái độ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK