Mục lục
Xuyên Sách, Tôi Trở Thành Phú Bà
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có vị lãnh đạo lừa đảo này làm gương, nên số người muốn lừa được mọi người để nhận số tiền thưởng này cũng ít hơn rất nhiều.

Suy cho cùng hàng năm mấy kẻ lừa đảo này đều có rất nhiều tiền án.

Nếu thật sự bị bắt được thì mức án mà toà án đưa ra sẽ không ngắn khoảng một hai năm đâu.

Hai trăm nghìn tệ này nghe thì rất nhiều, nhưng nghĩ đến việc bị chính phủ chú ý thì những kẻ lừa đảo này ngay lập tức lùi bước, không muốn bởi vì chuyện này mà gây khó dễ cho chính bản thân mình.

Nhưng vẫn có nhiều kẻ lừa đảo cố gắng lừa được số tiền này.

Bởi vậy, Hồ Trân Trân đã thu thập được rất nhiều tư liệu nên mỗi ngày nhân viên của cô đều ra vào đồn cảnh sát mấy lần.

Trong khoảng thời gian ngắn nhưng Cục Cảnh Sát ở khắp các tỉnh đều rất bận rộn.

Thông tin về việc phá được nhiều vụ án lừa đảo lớn thỉnh thoảng được đưa lên tin tức, mọi người đã nhìn thấy nhiều đến mức khi thấy những tin này họ chẳng còn ngạc nhiên nữa.

“Lại tới nữa rồi đấy, tôi có cảm giác mấy kẻ lừa đảo trên đất nước này sắp bị bắt hết rồi.”

“Ai nói không phải vậy chứ? Không nghĩ tới tiền thưởng cho sự kiện người tốt việc tốt này lại có thể thu hút nhiều kẻ lừa đảo như vậy.”

Lúc mới bắt đầu sự kiện này các fans còn sợ Hồ Trân Trân bị lừa.

Nhưng hiện tại bọn họ chỉ ước những kẻ lừa đảo tìm đến chị Hồ mà thôi.

Đoàn đội của Hồ Trân Trân rất chuyên nghiệp, chỉ nói mấy câu thôi mà cũng phát hiện ra ai là kẻ lừa đảo, sau đó nhanh chóng báo cáo cho chuyên gia biết.

Chỉ cần dùng một chiêu này thôi đã trực tiếp bắt được một nửa những kẻ lừa đảo trong và ngoài nước.

Chưa kể đến cảm xúc của những gia đình có được tiền thưởng từ sự kiện người tốt việc tốt này, chỉ cần họ nói rằng gia đình đang bị những kẻ lừa đảo nhắm đến, thì cũng coi như Hồ Trân Trân đã làm một việc tốt rồi.

Nhưng cô không ngờ bản thân mình làm chuyện tốt, mà cũng phải tới lúc gặp chuyện.

“Đây là thứ gì vậy?”

Hồ Trân Trân nhìn hình mình bị biến thành hình Bồ Tát ở trên màn hình máy tính mà nói không nên lời.

Những năm gần đây, những minh tinh hay thần tượng nổi tiếng đều gắn liền với những vị thần.

Nhưng đa số mọi người đều là người phát ngôn của cẩm lý hay các thứ linh tinh như búp bê cầu nắng mà thôi.

Đây là lần đầu tiên Hồ Trân Trân nhìn thấy chuyện kỳ quái giống như vậy.

“Tiến lên nào chị Hồ, những kẻ lừa đảo khi thấy chị đều phải tránh xa, người mẹ phòng chống kẻ lừa đảo, khắc tinh của những kẻ ác!”

Trần Khai ở bên cạnh đọc hết dòng chữ ghi trên biểu tượng cảm xúc đó, khi nghe được điều này thì da đầu của Hồ Trân Trân trở nên tê dại

“Im miệng, mau im miệng.”

Chỉ mới nhìn qua thôi mà Hồ Trân Trân cảm thấy xấu hổ, sau khi Trần Khai dùng miệng đọc ra cô cảm thấy xấu hổ lên đến cực điểm.

“Cư dân mạng nào đã đăng tấm ảnh này lên vậy, trí tưởng tượng cũng quá phong phú rồi đấy.”

Hồ Trân Trân cũng không dám nhận danh người mẹ phòng chống kẻ lừa đảo này.

Dù sao cô cũng chỉ cung cấp một số tài liệu cho phía cảnh sát mà thôi, còn những người đóng góp thật sự là những người cảnh sát mới đúng.

Nhưng đám cư dân mạng vẫn thích phản nghịch như vậy.

Càng không muốn họ sử dụng biểu tượng cảm xúc này, thì biểu tượng cảm xúc đó càng lan truyền nhanh hơn.

Nên cho dù Hồ Trân Trân không muốn biểu tượng cảm xúc này lan truyền, thì cũng không thể trực tiếp ngăn cản được.

Đầu của cô rất đau, hỏi Trần Khai: “Anh có biện pháp nào để họ đừng dùng mấy cái biểu tượng cảm xúc này được nữa hay không?”

Khi cô hỏi điều này, thật ra Trần Khai cũng có suy nghĩ riêng của mình.

“Nếu muốn mọi người không dùng cái biểu tượng cảm xúc này, thì phải sáng tạo ra một biểu tượng cảm xúc tuyệt vời hơn vậy nữa.”

Thà mở ra còn hơn chặn, câu nói này của Trần Khai đã làm cho Hồ Trân Trân nảy ra một ý tưởng mới.

“Vậy thì cần phải làm phiền phòng tuyên truyền, nhờ họ làm mấy cái biểu tượng cảm xúc và lan truyền ra ngoài để mọi người sử dụng chúng nhiều hơn một chút.”

Sau khi có lệnh của Hồ Trân Trân, những người trong phòng tuyên truyền đang trong thời gian nghỉ phép thì cũng có một việc cần làm.

Giám đốc đem chuyện này giao cho người phụ trách việc quản lý Weibo của công ty Mộng Mộng xử lý.

Nhưng Mộng Mộng cao thủ hạng nhất trong việc sử dụng ảnh meme và các biểu tượng cảm xúc bây giờ lại không biết làm như thế nào.

“Giám đốc, bà chủ có yêu cầu gì hay không?”

Cô ấy đã ngồi làm việc trước máy tính gần một tiếng rồi mà vẫn không có ý tưởng gì, suy nghĩ mãi cũng không biết nên làm biểu tượng cảm xúc như thế nào nên đã chạy thật nhanh chui vào văn phòng giám đốc để hỏi.

Rốt cuộc bà chủ chỉ nói làm biểu tượng cảm xúc càng nhanh càng tốt thôi.

“Bà chủ nói muốn tạo ra một gói biểu tượng cảm xúc thu hút nhiều người dùng để cướp đi sự chú ý của họ về gói biểu tượng cảm xúc đang nổi tiếng gần đây.”

Vừa nói đến gói biểu tượng cảm xúc gần đây, Mộng Mộng cũng hiểu được tại sao bà chủ lại có ý tưởng kỳ quái như vậy rồi.

Gói biểu tượng cảm xúc đó được tạo ra để phòng chống tội phạm lừa đảo nhưng gần đây nó đã trở thành một chủ đề được thảo luận sôi nổi trong các nhóm chat của công ty, và thậm chí còn có nhiều người sử dụng nó trên Weibo.

Ngay cả Mộng Mộng khi nói chuyện với bạn của mình cũng sẽ dùng gói biểu tượng cảm xúc này của Hồ tổng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK