Tân Lãng quay đầu lại nói: "Tư Tư, chuyện này không liên quan đến em. Là do bọn nhỏ ngõi trên xe quá lâu, lại rời khỏi Thượng Hải nên có chút không thoải mái do thay đổi thời tiết
'Tô Thi Hàm cũng an ủi: "Ừ, Tư Tư. Vừa rồi Vũ Đồng cũng không sao."
Hai người an ủi Bạch Tư Tư.
Tân Lãng đỗ dành Khả Hinh một tồi, chờ bé cưng. nín khóc. Trong lòng hẳn thương con gái bèn nói: 'Bây giờ chúng ta đừng đi nữa. Ở khách sạn bên kia thuê một phòng nghỉ ngơi một lát. Khả Hinh và Vũ Đồng bây giờ đều đang bị khó chịu. Hãy để hai bé con thích ứng một chút rồi chúng ta lại lên đường."
Tô Thi Hàm và Bạch Tư Tư gật đầu.
Vốn dĩ họ định ăn cơm và nghỉ ngơi một lát rồi đi nhưng hiện tại hai bé con không được khỏe nên không thể vội vàng lên đường được.
Thế là bọn họ thuê một căn phòng trong bốn giờ.
Sau khi trở về phòng, Khả Hinh và Vũ Đồng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lần này hai bé ngủ được ba giờ. Khi tỉnh dậy tỉnh thần đã tốt hơn rất nhiều, Tô Thi Hàm cho hai bé ăn một chút sữa mẹ, hai bé cưng không còn mệt nhọc nhìn rất có tỉnh thần.
Tân Lãng đo nhiệt độ cơ thể cho các bé cưng thấy không có vấn đề gì nên lại lên đường.
Một lần nữa trở lại đường cao tốc, ba bé cưng đều tỉnh táo. Hơn nữa, Huyên Huyên dường như không có phản ứng bất thường nào. Tân Lãng đem nó đặt vào ghế dựa an toàn, Vũ Đồng và Khả Hinh vẫn nắm trong lòng của Tô Thi Hàm và Bạch Tư Tư. Các bé cưng lúc này đang nghịch mấy món đồ chơi. Tân Lãng lại bật vài bản nhạc nhẹ nhàng, dọc theo đường đi các bé cưng cũng không ồn ào.
Bối vì nghĩ trưa tương đối dài, thời điểm bọn họ xuống đường cao tốc đến quận Nam Điền đã là sáu giờ tối. Tô Thì Hàm đã đặt khách sạn trước khi xuất phát nên Tân Lãng lái xe dựa theo thiết bị chỉ đường đến đó.
Sau khi xuống xe, không khí trong lành hơn rất nhiều. Các bé cưng ngồi lại vào xe đẩy, lập tức sảng khoái.
Tần Lãng đi nhận phòng ở quầy lễ tân trước. Một lát sau Tô Thi Hàm cùng Bạch Tư Tư đẩy xe đi qua xem.
"Chúng tôi đã đặt phòng đôi hai người cho cha mẹ con cái và một phòng tiêu chuẩn. Thế nhưng bây giờ không có phòng đôi là sao?" Tân Lãng hỏi.
Cô gái ở quầy lễ tân nói: "Dạ, rất xin lỗi quý khách. Vốn dĩ vị khách ở phòng đôi nói rằng hôm nay sẽ trả phòng nhưng tạm thời quyết định tiếp tục ở lại. Cho nên hiện tại không còn phòng trống. Nhưng chúng tôi vẫn có phòng tiêu chuẩn giường lớn cũng là phòng dành cho cha mẹ con cái, còn có thể tăng thêm giường trẻ em”
Tần Lãng quay đầu nhìn Tô Thi Hàm, Tô Thi Hàm nói: "Vậy thì đổi thành phòng tiêu chuẩn giường lớn đi”
Sau khi lấy thẻ phòng, Bạch Tư Tư ở một mình một phòng. Tô Thi Hàm và Tân Lãng ở một phòng. Khách sạn nhanh chóng mang đến hai giường trẻ em đặt ở hai bên cạnh giường lớn.
Ba đứa bé mới vừa rồi còn rất có tinh thần, lúc này lập tức bắt đầu bưồn ngủ. Tô Thi Hàm cho các bé ăn rất nhanh các bé cưng cũng chìm vào giấc ngủ.
Huyên Huyện ngủ một mình một cũi. Còn Vũ Đồng và Khả Hinh ngủ trong cũi còn lại.
Tần Lãng gọi phục vụ phòng.
Bởi vì các bé cưng nằm ngủ trong phòng nên. không tiện xuống tầng ăn cơm. Hắn gọi phục vụ phòng để gọi món ăn tối trong phòng.
Phòng giường lớn là một dãy phòng, có một phòng ngủ và một phòng khách nhỏ. Vừa lúc có thể dùng bữa ở trong phòng khách.
'Tô Thi Hàm gọi Bạch Tư Tư lại đây. Ba người cùng nhau ăn chút đặc sản địa phương, lúc này đã gần bảy giờ tối.
Sau bữa ăn, Tô Thi Hàm để Bạch Tư Tư vẽ phòng nghỉ ngơi. Bởi vì ngày mai còn phải tiếp tục ngồi xe.
Sau khi Bạch Tư Tư rời đi, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cũng đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi. Hôm nay đi đường dài ai cũng mệt mỏi rồi
Khi Tô Thi Hàm tâm rửa xong chuẩn bị nghỉ ngơi. Cô định bế ba đứa bé ngủ trên giường lớn giống như ở nhà nhưng Tân Lãng thấy thế lại kéo cô lại
“Thi Hàm, hôm nay hãy để các bé cưng ngủ ở trong cũi đi. Cũi đủ lớn và có thanh chẩn. Chúng có thể muốn ngủ như thế nào cũng được. Giường lớn trong phòng này không giống như ở nhà. Hôm nay em cũng mệt mỏi rồi. Buổi tối chính mình tự ngủ một người cho. thoải mái một chút
Nói xong, hẳn lại nói: "Anh ra phòng khách bên ngoài ngủ”
“Phòng khách làm gì có chỗ nào có thể ngủ?” Tô Thi Hàm hỏi.
“Ngủ trên ghế sô pha nhỏ đó” Tân Lãng nói xong đi đến ghế sô pha bên ngoài nằm xuống.
"Tô Thi Hàm đi theo đến cửa liếc mắt nhìn Tân Lãng đang nằm. Trong lòng cô cảm thấy có chút đau lòng.
“Tăn Lãng, anh và em cùng nhau ngủ trên giường đi. Cái sô pha này quá nhỏ, anh nắm cũng không vừa. Ngày mai anh còn phải lái xe tuy rằng giường bên trong không lớn bằng ở nhà nhưng mà cũng đủ để hai chúng ta cùng ngủ."
Tân Lãng nghe vậy cũng không chút do dự. Dù sao hẳn và Tô Thiến lúc nào ở nhà cũng ngủ chung một giường. Ngoại trừ buổi trưa ngày đầu tiên Tô Thi Hàm đi thi kia thì những lúc khác đều có ba bé cưng năm ở giữa hai bọn họ.
Hai người cùng nhau nắm trên giường lớn, Tô Thi Hàm tắt đèn, trong phòng lập tức tối sầm lại.
Lúc đầu cả hai cũng không nói chuyện, ngượng ngùng nằm thắng. Một cái giường đôi nhỏ ở giữa lưu lại khoảng cách nửa người năm. Hai người đều ngủ ở mép giường.
Tân Lãng có lẽ cảm thấy được cái này tư thế không thoải mái. Hẳn cảm thấy không căn thiết phái khách khí với Tô Thi Hàm như vậy.
Vì vậy với tư cách là một người đàn ông, hắn dẫn đầu làm bước đầu tiên. Xoay người đổi sang một tư. thế thoải mái. Hơn nữa còn thuận tay kéo Tô Thi Hàm lại gần, một tay ôm lấy cô.
"Bây giờ ngũ đi. Anh sợ em nếu còn trốn lăn nữa thì sẽ rơi xuống gầm giường mất”
Tô Thi Hàm ngượng ngùng đỏ mặt. Gương mặt áp vào trong ngực Tần Lãng, có thể lờ mờ nghe thấy tiếng tìm đập mạnh mẽ của hẳn.
“Hôm nay có mệt không?" Tần Lãng hỏi.
Tô Thi Hàm nhẹ nhàng lắc đầu: "Vẫn tốt! Trước đây em đã từng đi xe buýt đường dài. Nhưng mà hôm nay nhìn các bé cưng không được thoải mái, trong lòng hơi khó chịu."
Tân Lãng khẽ thở dài: "Ừ, bọn trẻ còn quá nhỏ, nhìn chúng không thoải mái khiến lòng anh cũng khó chịu. Cúng may là Vũ Đồng và Khả Hinh thích ứng rất nhanh, buổi trưa nghỉ ngơi một lát, buổi chiều đã tốt hơn nhiều rồi.
“Vâng” Tô Thí Hàm đáp, khoảng cách gần như. vậy khiến đầu cô hơi thiếu oxy, không biết phải nghĩ thế nào.
Tân Lãng có lẽ cũng nhận ra rằng cô đang khẩn trương, trong bóng tối khẽ mim cười.
Thi Hàm nhà chúng ta luôn dễ dàng mắc cỡ như. vậy. Thật đáng yêu.
Tân Lãng cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của Tô Thi Hàm.
"Được rồi, không nghĩ nữa. Nghỉ ngơi sớm một chút ngày mai tiếp tục lên đường."
“Vâng, ngủ ngon” Giọng nói của Tô Thi Hàm càng nhỏ hơn. Trần cô như muốn bốc hỏa, nhịp tìm cũng đập nhanh hơn.
Cô vốn tưởng rằng trong hoàn cảnh này nhất định sẽ không thể ngủ được nhưng bị Tần Lãng ôm như vậy chỉ trong chốc lát, cả hai đều tiến vào giấc mộng.
Có lẽ là bởi vì ngày hôm nay thực sự mệt mỏi, không chỉ thể xác mà còn cả tinh thần. Hai người đều có chút mệt mỏi. Cả hai ôm nhau càng thêm ấm áp, cảng có lợi cho giấc ngủ.
- ---
Ngũ một giấc khoảng ba giờ là đến mười một giờ đêm, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm bị tiếng kêu của ba bé cưng đánh thức. Hôm nay bọn nhỏ ban ngày ngủ quá lâu nên buổi tối tinh thần lại tỉnh táo. Tô Thi Hàm và Tân Lãng vừa ngáp vừa thay tã rồi cho bon nhỏ ăn.