'Vừa rồi bỗng Tân Huyên gọi lên một cách mạnh mẽ “Baba" khiến ai nấy cũng đều vui mừng. Dì Vương khoe: “Cô Tô, Huyên Huyên của chúng ta thật thông minh. Những đứa trẻ khác cần ít nhất sáu tháng mới nói được. Tôi nhớ con gái của tôi tám tháng mới mở miệng gọi mama”"
"Huyên Huyên chúng ta vừa qua năm tháng đã gọi baba, phát âm còn khá rõ ràng.”
"Huyên Huyên đúng là một đứa bé thiên tài!"
Tô Thi Hàm nghe vậy thì lòng tràn đầy tự hào, đưa tay điểm chóp mũi của Huyên Huyên và khen:
"Huyên Huyên của chúng ta giỏi quá.”
Phương Nhã Nhàn vui vẻ nói: "Trung Thu hôm. nay, con rể còn chưa về. Huyên Huyên đã gửi quà lớn rồi. Thi Hàm, quả của chúng ta cũng phải nhanh chóng chuẩn bị. Còn mấy tiếng nữa, Tần Lãng và nhà thông gia sắp đến rồi!"
Nghe vậy, Tô Thi Hàm lấy lại tinh thần từ trong vui mừng, vẫy vẫy tay nói: 'Mẹ nói đúng. Quà tặng của Huyện Huyên, Tăn Lãng hẳn là rất thích. Vậy thì con không thể thua Huyên Huyên được. Con đi rửa tay rồi ngay lập tức chuẩn bị quà Trung Thu cho chồng và cha mẹ.
Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn đến Thượng Hải sáng sớm nay. Lần này họ mang theo rất nhiều đồ nên không thể mang lên máy bay, hai thùng lớn hải sản đặc biệt của Quảng Châu được gửi thắng bằng. đường chuyển phát nhanh trong tối hôm qua.
Hai người họ đã chọn chúng ở chợ hải sản vào chiều hôm qua và gửi đến dịch vụ vận chuyển của sân bay. Do đó nó đã đến lúc chín giờ sáng nay.
Lúc trước, Tân Lãng mua đồ gia dụng đều chọn những loại thông minh và có chất lượng cao. Tủ lạnh hai cánh cửa lớn có khu giữ đồ tươi sống đặc biệt chuyên dụng, cho hải sản và nước biển đi kèm theo bỏ vào ngăn kéo. Để khi mang ra ngoài vào buổi tối, nó cũng đảm bảo độ tươi của hải sản.
Ngoài những loại hải sản này, Phương Nhã Nhàn còn đặc biệt mang đến những nguyên liệu làm bánh Trung Thu da tuyết.
Trung Quốc là đất nước rất coi trọng văn hóa truyền thống. Tết Trung Thu là tết đoàn tụ gia đình, đây truyền thống từ xưa đến nay. Cả nhà sẽ ngồi quây quần bên nhau cùng ăn bánh Trung Thu và ngắm trăng.
Tối hôm qua, Tần Lãng không có ở nhà. Tô Thi Hàm biết cha mẹ hai người cùng nhau đón Tết Trung. Thu, cho nên buổi tối, cô đã để đì Vương trông mấy. đứa nhỏ đang ngủ say. Còn bản thân thì đến khu Quảng Minh. Cô xếp hàng hai tiếng đồng hồ để mua. bánh Trung Thu nhân thịt tươi nối tiếng nhất ở Thượng Hải.
Đây là ẩm thực đặc trưng của Thượng Hải, nói đến bánh Trung Thu ở Quảng Châu thì loại da tuyết là bán chạy nhất. Hai năm học đại học, Tô Thi Hàm đều trải qua Tết Trung Thu ở trường, cho nên chưa có cơ. hội thưởng thức lại món bánh này. Hôm nay, Phương Nhã Nhàn vừa nói mang nguyên liệu đến, cô đã háo hức muốn làm thử.
Một là cô thèm ăn, hai là cô muốn cho Tân Lãng nếm thử món bánh tuổi thơ của cô.
Tô Thi Hàm rửa tay và bước ra. Phương Nhã Nhàn đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu rồi, nhân bánh Trung Thu thì mua trực tiếp. Nhân hạt sen nước cốt dừa và lòng đỏ trứng gà hạt sen, một ngọt một mặn nên mọi người sẽ không cảm thấy ngán. Khi ăn chung với nhau, lớp vỏ tuyết lành lạnh sẽ kích thích vị giác khiến hương vị ngon hơn.
Đây là lần đầu tiên Tô Thi Hàm tự tay làm bánh Trung Thu. Trước đây nhà họ Tô đều mua về ăn, dù sao thì một năm cũng chỉ có một ngày lễ thế này. Nhưng mà những năm gần đây, việc tự làm bánh Trung Thu đần trở nên phổ biến. Công thêm việc trên các app. video ngắn đều dạy cách làm, cho nên mọi người đều. muốn tự tay chuẩn bị một phần tâm ý cho gia đình mình. Như vậy, Tết Trung Thu mới thật sự có ý nghĩa.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ làm bánh nên cần phải học. May mắn thay, có rất nhiều video hướng dẫn rên Tiktok, Tô Thi Hàm đã tìm thấy một video chỉ dẫn chỉ tiết và làm theo đó.
Khi Tân Lãng về đến nhà, bánh Trung Thu của Tô Thi Hàm vừa mới đặt vào nồi. Tạp đề trên người cô còn chưa kịp cởi ra, trên tay và trên mặt vẫn còn sót lại bột mì, chóp mũi dinh một đốm trắng giống như một con mèo hoa lẻn vào phòng bếp lật tìm bánh mì để ăn vụn.
Tân Lãng và bà Tân đi về phía trước, vừa vào cửa nhìn thấy cảnh này, ba người đều sững sờ.
"Thi Hàm, con..."
Ngay khi nghe được tiếng của bà Tân, Tô Thi Hàm. lập tức nhận ra trên tay cô vẫn còn dính bột mì.
Phương Nhã Nhàn đi tới, nhận lấy túi xách từ tay bà Tân, cười nói: “Bà thông gia, ngồi xe vất vả rồi. Thi Hàm vừa làm bánh Trung Thu xong, còn chưa kịp dọn dẹp, để cho mọi người chê cười rồi. "
Hai mắt bà Tần sáng lên: 'Bánh Trung Thu do Thi Hàm tự tay làm?”
"Ừm, hôm qua Thi Hàm đã mua bánh Trung Thu nhân thịt tươi của Thượng Hải. Hôm nay tôi đến đây lại mang theo nguyên liệu cho món bánh Trung Thu da tuyết của Quảng Châu nên con bé đã tự làm một chút" Phương Nhã Nhàn nói.
Bà Tân cảm thấy rất vui vẽ, khẽ đụng cánh tay Tần Lãng nói: "Thi Hàm thật có tâm.”
Ánh mắt Tân Lãng nhìn theo bóng lưng đáng yêu của vợ mình, khóe miệng hơi nhếch lên.
"Vẫn là bà thông gia chu đáo, hai vợ chồng già chúng tôi đều quên mang bánh Trung Thu đến đây” Bà Tần nói.
'Vừa dứt lời, ông Tân đã từ phía sau mang theo một túi lớn, nghe thấy vậy nói: "Đúng rồi! Tết Trung Thu phải ăn bánh Trung Thu. Chuyện này làm sao quên được nhỉ? Chúng tôi chỉ nhớ mang theo một ít món ăn nhẹ, nhưng lại quên mua bánh Trung Thu.”
Tô Vĩnh Thắng nhìn cái túi lớn trong tay ông Tần, chóp mũi khẽ hít, ngửi thấy được mùi cá khô, ông lập. tức lấy lại tinh thần, bước tới nhận lấy túi từ trong tay. ông Tần, nói: "Ôi dào! Trung Thu ăn bánh Trung Thu. ngụ ý đoàn tụ. Thi Hàm chuẩn bị là được. Lại nói, bánh Trung Thu làm sao có thể ngon như món cá khô của ông bà thông gia!"
Ông Tân nở một nụ cười đắc ý, mở cái túi ra nói: "Ha ha, ông có cái mũi thật thính, lần này tôi cũng mang cá khô tới."
Ngay khi chiếc túi lớn mở ra, bên trái chứa đầy cá khô, thịt lợn kho tộ, chân gà, v.v... còn có miếng giò thịt. Tất cả đều được niêm phong trong túi hút chân không và có thể được bảo quản trong tủ lạnh nửa tháng.
Ngoài những thứ này ra thì bên phải đều là những món rau dưa tươi ngon, thoạt nhìn là có thể biết đây là những thứ nhà tự trồng, lặn lội từ xa mang đến thế nhưng chúng vẫn con xanh tươi mơn mởn.
Người Quảng Châu rất thích ăn rau xanh, mỗi lần ra ngoài ăn nếu không ăn rau xanh thì chẳng khác một bàn đõ ăn vô vị nhạt nhẽo.
Nhưng Tô Vĩnh Thắng và những người khác sống ở khu đô thị, họ thường mua rau trồng trong nhà kính, loại rau này hoàn toàn không thể so sánh với rau xanh do nông dân trồng. Lần trước khi ông đến thành phố. Thiệu được ăn rau xanh của nhà họ Tân, sau khi vẽ thì Tô Vĩnh Thắng cứ cảm thấy ăn không ngon miệng, còn nói rau xanh mua ở đây có mùi thuốc.
Nhìn thấy cha và mẹ Tần Lăng mang đến nhiều rau như vậy, Tô Vĩnh Thắng xoa bụng, sắc mặt lộ ra vẻ Vui mừng.
"Y y nha nha."
Trong phòng khách, Vũ Đồng phát ra một giọng lo lắng. Lòng bàn tay nhỏ bé bằng da thịt của cô bé đập xuống sàn. Đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm vào rau xanh, và miệng cô bé không ngừng kêu lên.
Những người lớn đang tán gẫu ở cửa lập tức bị phân tâm, Phương Nhã Nhàn vui vẻ nói: "Xem ra Vũ 'Đồng của chúng ta cũng rất thích rau xanh do ông bà mang đến đó nha."
Bà Tần cười nói: "Tôi lần này mang đến nhiều như vậy, chính là cho ba đứa nhỏ. Lãng Lãng nói gần đây bọn nhỏ đã bắt đầu ăn dặm. Tôi nghĩ nên thêm một ít rau xanh do chính mình trồng để nấu cháo hay gì đó, đều tốt cả."
Từ khi vào cửa, ánh mắt của Tần Lãng đều nhìn bọn nhỏ. Các vị trưởng bối đang tán gẫu ở đây, hãn chỉ đứng một hồi. Bây giờ con trai con gái lại lo lắng nóng: nảy, hắn lập tức đi tới phòng khách.
Không gặp một ngày như cách ba mùa thu, chuyện này không phải dành riêng cho các cặp vợ chồng trẻ. Nhưng với tư cách là một người cha, Tân Lãng phát hiện rằng, hẳn đối với các bé con cũng cảm thấy như vậy.