Ánh mắt dính lên trên người Huyên Huyên ở trong xe đẩy trẻ em.
Bà cụ Tô đã xắn lên tay áo, một tay ôm Huyên Huyên từ trong xe đẩy ra, bà cười nói: "Thi Hàm! Huyên Huyên ăn rất tốt nha, rất chắc”
"Nào! Huyên Huyên bà là bà cồ của con đây, cười một cái nào."
Huyện Huyên nở nụ cười trên khuôn mặt nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này những người lớn xung quanh đều mỉm cười.
Phương Tuấn Minh không nhịn được mà tiến lại gần xem, quả thật nhóc con nhìn thật mũm mĩm dễ thương.
Cậu nhóc đẹp hơn bất kỳ đứa bé nào mà hắn đã từng thấy.
Thật không hổ là bé cưng của chị họ.
Cậu ta lấy tay trêu đùa ngón tay của Huyên Huyên, cảm thấy chơi thế này rất thú vị
Nhưng bất ngờ hẳn không kịp đề phòng, thế là bị Huyên Huyên đập vào mặt.
Phương Tuấn Minh sửng sốt một chút.
Mọi người xung quanh thấy vậy đều cười, bà cụ Tô giải thích với Phương Tuấn Minh, nói là Huyên Huyện làm như vậy là đang cùng hãn chơi đùa.
Quả nhiên, hẳn thấy Huyên Huyên tát hẳn xon thì đang nhìn hẳn cười vui vẻ.
"Chị họ! Sức lực của bé cưng thật lớn.” Phương Tuấn Minh vẫn không dám tiếp tục chơi với Huyên Huyên, bởi vì lực tay của Huyên Huyên rất lớn, một cái tát tuy rằng không đau nhưng lại vang lên khá to.
Thêm vài cái tát nữa, có lẽ đêm nay mặt cậu ta sẽ bị đánh sưng lên mất.
Cậu ta nghỉ ngờ nhìn về phía Tần Lãng.
Trong lòng đang âm thầm suy nghĩ, chắc có lẽ Tần Lãng cũng đã không ít lần bị Huyên Huyên đánh vào mặt rồi.
Nghĩ tới đây, trong lòng cậu ta cũng thoải mái hơn một chút.
Tô Thi Hàm nói: "Huyên Huyên là muốn sờ em một chút. Thế nhưng còn quá nhỏ nên không biết chế lực tay của mình, cho nên cái sờ này hơi mạnh.”
"Huyền Huyên như vậy không phải là đang đánh em, mà là tỏ ý muốn chơi với em.”
Hai ngày này, cô và Tân Lãng đều phát hiện ra bé cưng bắt đầu thích túm tóc, đánh vào mặt người khác. Bà Tần sau khi biết đã nói rằng chuyện này rất bình thường. Còn giải thích với bọn họ rắng đây là Huyên Huyên hiếu động, không còn thỏa mãn khi dùng miệng thăm dò thế giới nữa, mà muốn dùng tay để khám phá thế giới.
Chỉ vì chức năng vận động chưa phát triển hết, không thể tỉnh tế hoàn thành động tác 'vuốt ve', cho nên 'sờ biến thành 'đánh, cùng với 'túm tóc'.
Vũ Đồng và Khả Hinh vẫn chưa có hiện tượng này.
Phương Tuấn Minh nghe Tô Thi Hàm giải thích, so với lời của bà cụ Tô giải thích thì rõ rằng hơn nhiều.
Trong lòng cũng có chút vui vẻ, ra là Huyên Huyên muốn chơi cùng với cậu ta chứ không phải là muốn đánh cậu.
Cậu ta lại muốn chơi với Huyên Huyên.
Tiếp tục tiến lại gần trêu chọc cậu nhóc, dưới sự hướng dẫn của bà cụ Tô, Phương Tuấn Minh còn học được cách vỗ tay với Huyên Huyên, chơi đùa vui vẻ quên cả trời đất.
Vốn đĩ cậu ta cho rằng mình sẽ không thích con của chị Thi Hàm cùng Tăn Lãng sinh ra. Nhưng mà sau khi tiếp xúc, cậu ta phát hiện bản thân rất thích ba đứa bé cưng này.
Thích chơi nhất với Huyên Huyên.
Cùng với bà cụ Tô học cách bế em bé, sau đó cậu ta ôm Huyên Huyên ở trong phòng khách đi tới đi lui chơi.
Một lát sau thì Huyên Huyên khóc.
Điều này làm cho Phương Tuấn Minh có chút lo lắng, muốn đi tìm Tô Thi Hàm, thế nhưng Tô Thi Hàm lúc này đã đi ra ngoài.
Cậu ta nhìn thấy Tần Lãng đi về phía mình.
Giống như là nhìn thấy cứu tính, cậu ta hô to: "Anh rể! Anh xem một chút, Huyên Huyên không biết làm sao đột nhiên lại khóc. ”
"Vừa rồi còn tốt mà”
Tần Lãng tiếp nhận Huyên Huyên, nghe xong tiếng khóc của Huyên Huyên, nói: "Không có việc gì! Em bé chỉ là muốn thay tã thôi”
"Anh sẽ thay tã cho em bé, thay xong là tốt rồi.”
Nói xong, Tần Lãng đặt Huyên Huyên lên sofa bên cạnh, sau đó căm khăn giấy ướt, tã lót, phấn rôm thay tã cho em bế.
Phương Tuấn Minh đứng bên cạnh nhìn cảnh tượng mới lạ này.
Sau khi nhìn thấy Tân Lãng thưần thục thay tã cho Huyên Huyên, nhóc on cuối cùng cũng không khóc nữa, cậu ta cảm thấy chuyện này quá mới lạ, bèn hỏi: "Anh rể! Mỗi lần Huyên Huyên khóc, đều là muốn thay tã sao?"
"Không phải! Có rất nhiều nguyên nhân khiến em bé khóc.”
"Khóc còn có nhiều kiểu khác nhau?" Phương Tuấn Minh tỏ vẻ kinh ngạc.
"Ừm! m thanh 'heh, heh, heh' ngắn ngủi vừa rồi, chứng tỏ em bé đang có cảm giác khó chịu, loại tình huống thế này là em bé đang muốn thay tã”
Phương Tuấn Minh hồi tưởng lại, vừa rồi hình như quả thật tiếng khóc ngắn ngủi 'heh, heh, hehỉ như vậy.
Cậu ta tò mò hỏi: "Anh rể! Còn những tiếng khóc khác thì sao?"
Tần Lãng cười nhìn Phương Tuấn Minh vẻ mặt tò mò, nói: 'Em muốn học sao?”
"Vì để sao này làm cha còn biết ấy mà!" Phương Tuấn Minh cười nói
Tần Lãng mim cười, nói cho cậu ta biết, tiếng khóc của em bé có rất nhiều loại. Ví dụ như, em bé phát ra tiếng khóc 'neh~nehi, chính là bởi vì em bé đói bụng, vì vậy phải nhanh chóng cho bé bú.
Ví dụ, em bé khóc ra tiếng 'awh ~ auhi, là em bé muốn đi ngủ, cho nên cần ôm đến chỗ yên tĩnh để dỗ dành một lúc thì bé sẽ ngủ.
Còn có em bé phát ra 'eheh có tiếng 'uh, có nghĩa là em bé cần được ợ hơi.
Và nhiều thứ khác nữa.
Nghe xong những điều này, trong lòng Phương Tuấn Minh đối với Tần Lãng có sự thay đối lớn.
Lúc trước trong lòng cậu ta dường như có chút không phục khi nghe chị họ gả cho Tân Lãng, tuy rằng phía sau nghe nói Tần Lãng rất ưu tú, nhưng cậu ta là đàn ông nên cậu ta biết tâm tính của đàn ông.
Đôi khi đàn ông tốt nhưng chưa chắc đã phù hợp để trở thành một người chồng thích hợp.
Thế nhưng, lúc này nhìn thấy Tần Lãng thuần thục thay tã cho Huyên Huyên, cùng với việc Tần Lãng giải thích tỉ mỉ và cặn kẽ tiếng khóc cũng như cách xử lý, điều này cho thấy Tân Lãng rất cẩn thận khi chăm sóc em bé!
Hơn nữa từ trên nét mặt chị họ cũng có thế nhìn ra, chị họ đang sống rất tốt.
Trước đây chị họ khá lạnh lùng, nhưng hiện tại thỉnh thoảng đều có thể thấy vẻ mặt ôn nhu dịu dàng, nhất là khi đối mặt Tần Lãng, cậu ta phát hiện chị họ cười rất hạnh phúc.
Lúc này cậu ta tán thành việc Tân Lãng là anh rể.
"Anh rể! Khi nào thi đại học, em cũng sẽ điền nguyện vọng thi đại học là ở Thượng Hải, em muốn đến Thượng Hải học tập. Nghe nói anh có mở một cửa hàng bán đồ điêu khắc ở Thượng Hải sao?" Tiếp theo, Phương Tuấn Minh cùng Tần Lãng trò chuyện.
Sau bữa tối, Tần Lãng dẫn mọi người đến nhà bọn họ ngồi một chút.
Người thân hai bên lúc ăn cơm tối đã thảo luận trước, lúc này đến nhà Tần Lãng cùng nhau chơi mạt chược.
Mạt chược Hồ Nam và mạt chược Quảng Châu cách chơi có sự khác biệt. Xem như là chủ nhà nên các Cô nhà họ Tô và các Cậu nhà họ La đều tán thành đánh mạt chược theo cách chơi Quảng Châu.
Bởi vì có rất nhiều thanh niên ở thành phố Thiệu đến Quảng Châu làm việc, sau khi trở về quê ăn tết thì cũng dạy cho họ hàng cách chơi mạt chược ở Quảng Châu.
Cho nên nhóm cô cậu nhà họ Tần và họ La đều biết cách chơi Quảng Châu.
Ngay lập tức, ngôi nhà trở nên rất náo nhiệt.
Sau khi Tần Lãng dỗ dành mấy đứa nhỏ đi ngủ, Tô Thi Hàm nói với Tân Lãng rằng để cho cô và Lâm Tiêu ở lại tăng 4 để trông coi bọn nhỏ, còn hắn thì đi xuống dưới lầu chào hỏi mọi người
Bởi vì hôm nay trong nhà đông người, vô cùng náo nhiệt. Nếu để các bé cưng ngủ trên tầng 4 một mình không tốt, vì khi các bé cưng khóc thì ở trong phòng khách tầng 2 không thể nghe được.
Cho nên cần phải có một người nào đó ở lại trên đó trông coi.
“Được.” Tần Lãng gật gật đầu.
"Đêm nay anh sẽ chuẩn bị móng nướng để ăn khuya. Đợi lát nữa làm xong, nếu các bé cưng còn chưa tỉnh lại thì anh sẽ mang lên cho hai người bọn em."
“Được”
Lâm Tiêu nói: "Tần Lãng! Anh không nói gì còn tốt, anh vừa nói đến món nướng thì tôi lại nhớ đến món ăn anh làm, lập tức phát thèm sắp chảy nước miếng, xem ra đêm nay có lộc ăn rồi”