Cô bế Khả Hinh lên, hôn lên khuôn mặt ửng hồng của con gái nhỏ, nói: "Khả Hinh nhà chúng ta thật là thông minh nha!"
Đứng bên cạnh cô, Tân Lãng cũng nhìn Khả Hinh nói: "Khả Hinh hình như khá nhạy cảm về vấn đề tiền bạc, con bé sau này nhất định sẽ không dễ bị lửa đâu nha.
Tô Thi Hàm nói một cách tự hào: "Đương nhiên, Khả Hinh nhà chúng ta từ nhỏ đã là một tiểu tham lam, muốn lừa con bé cũng không dễ đâu!”
Dì Trần ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, lúc này vẫn nghĩ không thông, bà nghỉ hoặc hỏi dì Vương bên cạnh.
“Chị Vương, chị xem những người trẻ tuổi bây giờ bị làm sao vậy?"
"Tại sao lại có người bỏ ra hơn 260 ngàn để mua một bộ tượng gỗ "Heo Peppa” cơ chứ?”
lơn nữa tôi thấy mấy cái tượng đó cũng chả có gì đặc biệt, so với những tác phẩm do ông chủ nhà chúng ta chạm khắc thì độ chỉ tiết còn kém xa!"
"Thế mà lại có người sẵn sàng bỏ ra hơn 260 ngàn tệ để mua một bộ tượng gỗ như vậy về nhà. Tôi thực sự nghĩ không ra, có phải là bởi vì tôi quá nghèo, nên không cảm nhận được?"
Dì Trần rơi vào trạng thái nghỉ ngờ bản thân một cách sâu sắc.
Dì Vương cười nói: "Chị Trần, không phải chỉ có mình chị nghĩ không thông đâu, chính tôi cũng nghĩ không thông đây!"
"Loại tác phẩm như này ở Tam Tần Trai có rất nhiều, không đến hai ngàn tệ là đã có thể mua được một bộ rồi. Tôi đoán là do hai người trẻ tuổi kia không hiểu biết rõ. Đồ vật ở trong phòng triển lãm này khá đắt nhưng giá trị của tác phẩm nghệ thuật vốn dĩ không dễ đánh giá. Không phải ai cũng giống như ông chủ nhà chúng ta, kinh doanh thật thà như vậy!”
"Chị Vương nói như vậy, tôi cũng cảm thấy trong lòng thoải mái hơn, xem ra không chỉ có mình tôi cảm thấy hai người trẻ tuổi kia bị thiệt thòi. Hơn nữa anh chàng kia đã nói răng nhà bọn họ cũng không có con nhỏ, bọn họ còn mua một bộ "Heo Peppa" về, thứ này trưng bày trong nhà cũng không phù hợp nha!"
Di Vương cười nói: "Đặt ở trong nhà người khác có thể không thích hợp. Nhưng đặt ở trong nhà hai người họ lại rất thích hợp, bởi vì bọn họ và heo Peppa có lẽ cũng giống nhau, đều là đầu heo cả!”
Hai bà dì đi ở phía sau cùng nhau cười, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cũng không nhịn được cười khi nghe cuộc nói chuyện của họ.
Trưa hôm đó, Tân Lãng cùng đoàn người lái xe rời khỏi Trung tâm Triển lãm và Hội nghị Bạch Vân, đi thắng đến khu du lịch Hoành Điểm gần đó.
Có rất nhiều điểm du lịch ở Đông Dương, phong cảnh núi non cũng rất đẹp. Nhưng đặc biệt nhất chính là thành phố điện ảnh ở đây, đây là điểm thu hút khách du lịch cấp “AAAAA” của Trung Quốc. Nhiều bộ phim truyền hình đã được quay ở đây, phong cách kiến trúc bên trong cũng có nhiều loại, bây giờ vẫn có rất nhiều đoàn phim ở bên trong quay chụp. Nếu đã đến Đông Dương du lịch thì nhất định không được bỏ qua thành phố điện ảnh này.
Ở Hoành Điếm có rất nhiều cảnh khu nhỏ, hơn nữa mỗi chỗ đều bắt phải mua vé riêng biết. Tiến vào cửa vào cảnh khu, thứ đầu tiên đập vào mắt bọn họ chính là cửa thành mô phỏng kiến trúc cổ đại, nhìn vô cùng nguy nga hùng vĩ.
Trong khu thẳng cảnh không thể lái xe, vì vậy Tần Lãng để xe ở bãi đậu xe bên ngoài, sau đó đưa Tô Thi Hàm và hai dì bảo mẫu cùng đẩy xe trẻ em của bọn nhỏ đi vào dạo chơi.
Nhìn thấy cổng thành trước mặt, bọn nhỏ cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn, chúng dường như bị cái cổng thành cao lớn này làm cho choáng váng.
Tô Thi Hàm chụp ảnh cổng thành bằng máy ảnh kỹ thuật số rồi cười nói: "Lần này thật sáng suốt khi mang theo máy ảnh, chắc hẳn bên trong còn có rất nhiều nơi thích hợp để chụp ảnh”
Tần Lãng cưng chiều nhìn vợ mình, đội lên đầu cô một cái mũ lưỡi trai
"Mùa thu các tia cực tím vẫn còn rất mạnh, đội mũ lên trước rồi đi chơi tiếp."
Tô Thi Hàm ngẩng đầu lên cười ngọt ngào với hắn.
Đầu tiên họ đến Tân Vương cung, nơi này lấy cung điện Hàm Dương nổi tiếng nhất thời nhà Tân làm nguyên mẫu. Nơi này được dựng lên bởi một vị đạo diễn nào đó, để phục vụ cho bộ phim cổ trang “Kinh Kha ám sát Tân Vương”.
Ở bên trong, điểm tham quan chủ yếu chính là Tứ hải Quy Nhất điện, trải dài đến 120 mét, trước điện có 99 bậc thang. Lúc cả gia đình Tân Lãng đi qua thì tình cờ có một đoàn làm phim đang quay cảnh lên triều.
Tránh đi để đoàn phim quay chụp, Tần Lãng đẩy ba chiếc xe đẩy của các bé cưng còn Tô Thi Hàm và hai dì bảo mẫu bế ba nhóc con cùng nhau đi lên bậc thềm tiến vào đại điện.
Ngay phía trên chính điện là một chiếc ghế rồng.
Trong đại sảnh chỗ nào cũng có đồ đồng, Tần Lãng nhìn thoáng qua cũng biết đây là đồ nhái, nơi này là phim trường nên những thứ bên trong đương nhiên không phải là đồ thật. Trong đây có nhiều người kinh doanh gian hàng nhỏ, chụp ảnh và cho thuê quần áo, trong đại điện còn có cả hoàng bào. Khi cả gia đình Tần Lãng đi vào, lập tức có người tiến lên mời chào chụp ảnh.
Rất nhiều người đến cung điện này để vui chơi, mặc hoàng bào ngồi trên ghế rồng chụp ảnh gì đó, Tân Lãng không có hứng thú với việc này. Tô Thi Hàm liếc nhìn quần áo đãng kia rồi lôi kéo Tân Lãng nói: "Tần Lãng, chúng ta chụp cho các bé cưng một bộ ảnh đi!"
Các bé cưng mặc quần áo cổ trang nhất định trông sẽ rất dễ thương.
Tần Lãng nhìn ba bé cưng xinh xắn đáng yêu nhà mình, trong lòng đột nhiên cũng rất mong đợi.
Vì vậy, một bộ quần áo có giá 50 tệ, ba bé cưng mỗi người một bộ.
Huyện Huyên mặc hoàng bào của tiểu thái tử, hai cô nhóc thì mặc quần áo của công chúa. Quần áo ở đây được giữ gìn khá tốt, bên ngoài có cả túi chống bụi, nhưng ngày nào cũng có nhiều người đến thuê nên chắc chắn là không sạch sẽ.
Tô Thi Hàm và hai dì bảo mẫu mặc quần áo cho các bé cưng, cẩn thận tránh đi làn da non nớt của các bé, cố gắng mặc đồ trùm ra bên ngoài quần áo của các bé con.
Sau khi ba bé cưng mặc xong quần áo, Tần Lãng bế chúng ngõi lên ghế rồng ở giữa đại sảnh, Tô Thi Hàm đứng ở một bên.
Loại chuyện này đối với bọn nhỏ có vẻ rất mới lạ. Khả Hinh và Vũ Đồng đang nhìn đồ trang trí xung quanh ghế rồng, chỉ có Huyên Huyên ngồi trên ghế một cách nghiêm túc, đầu nhỏ hơi nâng lên, nhìn thật sự rất giống một vị thái tử.
Tô Thi Hàm vừa cười vừa chụp ảnh. Oác vị khách du lịch khác cũng bị ba bé cưng dễ thương thu hút sự chú ý.
"Mau nhìn ghế rồng đẳng kia, đây là con nhà ai vậy? Dễ thương quá đi mất!"
"Ồ, hình như là sinh ba đấy, ba đứa nhỏ trông thật giống nhau! Hai tiểu công chúa như tạc cùng một khuôn luôn!"
"Dễ thương quát Đây là thái tử và công chúa nhỏ tuổi nhất mà tôi từng thấy, cảm giác còn dễ thương hơn cả những em bé trong phim truyền hình!"
Ba bé cưng chụp một bộ ảnh cũng nhận được rất nhiều lời khen ngợi và hâm mộ.
Rất nhiều người bởi vì nhìn thấy tạo hình của bọn Huyện Huyên mà đến thuê quần áo để chụp ảnh.
Ông chủ nơi này vì việc kinh doanh đột nhiên tăng mạnh, cho nên vui vẻ miễn phí tiền thuê cho gia đình Tần Lãng. Ông ấy nói rằng ba bé cưng nhà họ quá đáng yêu, thật sự rất giống người mẫu nhí, và vì chuyện làm ăn đã khá lên nhờ bọn họ nên ông không lấy tiền thuê.
Sau khi ra khỏi cung điện, dì Vương nhìn ba bé cưng và vui vẻ nói: "Ba đứa trẻ nhà chúng ta thật sự rất đáng yêu, vẻ đẹp của bọn chúng chính là chính nghĩa đó nha, đi du lịch cũng không cần phải tốn tiền!”
Từ đại điện đi ra, bọn họ tiếp tục đi qua cảnh khu bên trong. Đi ngang qua một cái ao ước nguyện, có rất nhiều người đang đứng xung quanh căm tiền xu ném xuống ao nhỏ này.
Thấy vậy, Tô Thi Hàm lập tức nói với Tần Lãng: "Tần Lãng, chúng ta đã đến đây chơi rồi thì cũng để lại một nguyện vọng ở đây đi!"
Tần Lãng vui vẻ đồng ý, cầm điện thoại di động đi tới gian bên cạnh đổi mười đồng tiền xu.
Tô Thi Hàm lấy đồng xu chia làm hai phần, cô và Tân Lãng mỗi người năm xu.
“Mỗi người một nửa, xem ai có thể thành công. ném vào và ước nguyên!"