Phương Nhã Nhàn thấy ông nói không ngừng cúi đầu vừa cười vừa nói: "Ông xã, vừa nói tới con gái là ông đã dài dòng lê thê như vậy rồi, con gái còn phải hơn mười ngày nữa mới về tới nhà, không căn phải gấp. như vậy."
“Hơn mười ngày cũng phải chuẩn bị sẵn, tất cả những thứ này đều phải chuẩn bị sẵn” Cha Tô Thi Hàm nghiêm túc n
Phương Nhã Nhàn thấy vậy khẽ thở dài một hơi nói: “Ông xã, ông có hối hận không?"
“Cái gì?” Cha Tô Thi Hàm nghỉ hoặc hỏi.
Phương Nhã Nhàn hờn trách nhìn ông một cái nói: “Trước đây tôi nói để cho con gái học đại học ở Quảng Châu, ông cứ nhất định không chịu. Một mực cứ để nó thi vào đại học Thượng Hải. Bây giờ cách xa nhau như vậy, mà một năm mới về được một lần, cái này ông nên trách ai đây?”
Trong lòng cha Tô Thi Hàm thật ra cũng rất hối hận. Trước đây để cho con gái học đại học ở Thượng Hải là do điểm số của cô cao, lại ưa thích thiết kế Anime vì thế đại học Thượng Hải là lựa chọn tốt nhất, nhưng mà bây giờ nghĩ lại đúng là cách nhà quá xa.”
Nhưng mà ông vẫn nói cứng: "Con gái lớn rồi, cũng phải ra ngoài trải nghiệm một chút, không thể cả đời cứ ở bên chúng ta mãi được”
“Vậy nếu lỡ như con gái ở Thượng Hải có bạn trai, rồi chúng ta phải gả con gái tới Thượng Hải thì làm sao bây giờ 2" Phương Nhã Nhàn nói.
Cha Tô Thi Hàm lúc này làm mặt lạnh nói: “Con gái mới bắt đầu năm hai thôi, làm gì mà bàn tới chuyện lập gia đình rồi!”
Phương Nhã Nhàn cũng vội vàng lắc đầu: “Đúng hiện tại tôi lo lắng chuyện này đúng là quá sớm”
“Đây căn bản là chuyện không thể nào! Bà đừng có mà đoán mòi Con gái chúng ta một lòng tập trung. học hành, bà đừng có nói mấy chuyện suy đoán này với con gái. Đừng khiến mấy chuyện này làm ảnh hưởng suy nghĩ của con.
“Đợi cho con gái tốt nghiệp xong đại học, chắc. chắn sẽ trở về Quảng Châu để phát triển. Đối với Anime thì chỉ có Quảng Châu và Thâm Quyến là thích hợp nhất. Vì vậy chúng ta đừng có đoán mò nữa, cố. gắng chịu đựng bốn năm đại học rồi sau này sẽ là những ngày tốt đẹp” Lời nói lúc này của cha Tô Thi Hàm, đối với tương lai tràn đây mong chờ.
Nghe xong lời này của ông, Phương Nhã Nhàn đối với tương lai cũng tràn đây chờ mong, ra sức gật đầu nói: “Đúng”
- --------------
Ngày hôm nay là thứ bảy ngày 19 tháng sáu. Bởi vì dự kiến chủ nhật sẽ khai trương, cho nên hôm nay. “Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng đi tới cửa hàng xem còn thiếu sót gì không.
Đám bạn cùng phòng và Lâm Tiêu nghe nói cửa hàng ngày mai sẽ khai trương, nên cũng muốn đi chung để xem công tác chuẩn bị. Tân Lãng cảm thấy nếu có bọn họ tới hỗ trợ xem xét tổng thể một chút cũng được, lỡ như có chỗ nào đó hẳn và Tô Thi Hàm. không nghĩ tới thì có thể nhận được sự góp ý của mọi người. Còn có thể tranh thủ hôm nay vẫn còn một buổi để chuẩn bị tốt.
Thế là một đám người hẹn nhau 9:00 sáng gặp nhau tại cửa tiệm.
Lúc 8:30, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm và đì Vương. Ba người đẩy theo 3 cái xe đẩy trẻ em cùng nhau đi tới
cửa tiệm.
Sáu người bạn cùng phòng ai cũng đòi được gặp tụi nhỏ, nên sáng sớm đã nhắn Wechat nhắc nhở bọn hắn nhất định phải dẫn theo bọn nhóc.
Chuyển phát nhanh Kinh Đông 8:45 thì đến nơi. Tần Lãng tiếp nhận vật phẩm, món đồ cuối cùng này. chính là đồ cho quầy thu ngân, máy tính chuyên dụng để thu ngân cùng máy POS có thể kết nối với máy tính thu ngân. Máy in hóa đơn cũng có thể kết nối vào dễ. dàng thanh toán và in ấn. Còn có một số giấy bút, kẹp. giấy cùng các loại văn phòng phẩm, tất cả vật phẩm mà thu ngân cần đều có. Đêm qua Tân Lãng ở cửa hàng Kinh Đông đã đặt mua hết những thứ này.
Đặt những thứ này vào quầy thu ngân, vậy là quầy. đã hoàn chỉnh.
Tần Lãng bày đồ vật còn Tô Thi Hàm ở bên cạnh hỗ trợ. Lúc này đã là mùa hè, buổi sáng trời rất mau sáng, hiện tại ánh mặt trời đã sớm lấp đăy vào trong nhà, máy điều hòa ở giữa nhà đang phải bật chế độ thổi gió lạnh.
Chuông gió bằng gỗ ở cửa ra vào lúc này vang. lên, có người tới
Người tới đầu tiên là Lâm Tiêu, cô mang theo gương mặt tươi cười đi vào. Trước tiên ánh mắt nhìn ngắm bốn phía xung quanh, sau đó nhìn về cặp đôi ăn Lãng và Tô Thi Hàm.
“Cũng không tệ nha Thi Hàm, Tân Lãng. Hai người các cậu đúng là giữ yên lặng để làm chuyện đại sự, không tới một tháng mà đã làm được một cái cửa hàng lớn như này”
Tô Thi Hàm mỉm cười đi về phía cô.
Sáu người bạn cùng phòng cũng vừa đúng lúc đến, còn đụng nhau ở cửa ra vào, nhóm người cùng
nhau mở cửa tiến vào khiến bọn họ kinh ngạc nhìn nhau.
Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng giới thiệu mọi người với nhau, hai bên sau khi nhận biết lập tức cùng nhau đi xem bọn nhóc.
Ba người bạn cùng phòng của Tô Thi Hàm mới gặp bọn nhóc hơn mười ngày trước, nhưng bây giờ nhìn thấy tụi nó vẫn hết sức vui vẻ, cộng thêm Lâm Tiêu thì nhóm người 4 nữ 3 nam bu kín mít 3 cái xe đẩy trẻ em.
Dương Bân, Tôn Húc và Chu Kỳ chỉ có thể nhón lên nhìn quanh.
Thấy rõ tụi nhỏ ở trong xe đẩy, Dương Bân ngạc. nhiên quay đầu nhìn Tân Lãng nói: “Anh Lãng! Đây là ba đứa nhỏ nhà anh à?”
Tân Lãng lườm hẳn một cái: “Đương nhiên” Dương Bân gãi gãi đầu cười nói: “Anh Lãng! Không phải là em chất vấn anh đâu, mà là em cảm
thấy quá kinh ngạc. Cảm giác lần đầu nhìn thấy bọn nó ở bệnh viện của em không giống thế này, đúng là thay đổi rất nhiều đó! Hôm đó nhìn thấy Huyên Huyên ở trường học em chỉ muốn nói đứa bé này lớn lên quá nhanh, thật khiến người khác kinh ngạc!”
Tôn Húc nói: "Dương Bân! Cậu thật là không có. học thức gì cá, lúc chúng ta ở bệnh viện là tụi nhỏ vừa mới sinh. Trẻ mới sinh nào cũng như vậy cả, nhăn nhăn nhúm nhúm, từ từ rồi sẽ thay đổi. Anh Lãng và chị dâu của chúng ta là nhan sắc nghịch thiên, cậu dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết. Ba đứa nhỏ này bất luận là giống ai thì nhan sắc chắc chẳn là đệ nhất nha!”
Chu Kỳ không biết từ lúc nào đã chen vào giữa nhóm con gái, cúi đầu nghiêm túc ngắm nghía tụi nhỏ. nói: "Vẫn là giống anh Lãng nhiều hơn chút, nhưng mà hai đứa con gái thì con mắt to tròn đen láy. Hơn nữa, còn là mắt to hai mí giống chị dâu, sau này chắc chắn sẽ là mỹ nhân xinh đẹp”
Nghe vậy Lương Tiểu Khiết kinh ngạc nói: “Ö! Thi Hàm, lần trước lúc chúng mình gặp tụi nhỏ, hai đứa em gái mí mắt không có hiện rõ ràng như bây giờ. Mình nhớ là lần đó mí mắt y chang như của Tăn Lãng, mà bây giờ đã biến thành mắt to hai mí rồi! Đúng là thật thần kỳ nha”
'Tô Thi hàm cười cười nói: “Con nít lớn rất nhanh mà, hồi còn nhỏ thì ngũ quan còn chưa phát triển toàn diện khiến một số đặc điểm nhìn không rõ ràng. Cũng như người xưa có câu 'nữ lớn mười tám biến đó thôi” “Nữ lớn mười tám biến, càng thay đổi càng đẹp mắt! Con gái nuôi của mình thật sự là càng ngày càng xinh xắn đáng yêu, càng ngày càng xinh đẹp. Thi Hàm ä! Mình vốn là định hưởng thụ cuộc sống độc thân, nhưng mà bây giờ nhìn thấy ba đứa nhỏ này, nói thật mình thật sự là hâm mộ đó!” Lâm Tiêu nhìn bọn nhỏ bằng gương mặt tràn đầy yêu thương nói.
Lâm Tỉnh thè lưỡi có chút ngượng ngùng nói: “Tụi nhỏ nhà Thi Hàm, so với tuyên truyền khuyến khích sinh 2 con thì còn hiệu quả hơn nhiều. Đáng yêu như. vậy ai nhìn cũng đều muốn sinh con cả”"
Ba người bạn cùng phòng của Tân Lãng nghe. được câu này, cũng nhanh chóng dùng ánh mắt khao. khát nhìn về phía ba đứa nhỏ.
Đối với người 20 tuổi, đây chính là lúc vừa mới nảy sinh tình yêu thương, muốn được làm cha làm mẹ. Bảy người bọn họ nhìn thấy ba đứa nhỏ, đều quên đi hôm nay mình tới đây để làm gì, từng người vây quanh tụi nhỏ không chịu rời đi.
Cho tới lúc Vũ Đồng há miệng ngáp một cái, Tần Lãng thấy được mới vừa cười vừa nói: “Được rồi Mấy. người các cậu hôm nay không phải tới xem cửa tiệm à?"
Lúc này đám người bị hẳn nhắc nhở như vậy mới nhớ tới mục đích của chuyến đi này.