Bình thường những người trẻ tuổi như Tần Lãng chắc chắn sẽ đến chọn mua xe ở cửa hàng 4S. Những người đến đại lý xe thì thường là những người có hiểu biết về xe, hoặc là giống như hẳn ta. Mua xe ở cửa hàng 4S xong, sau đó lại đến đại lý xe để tiến hành nâng cấp.
Hôm nay Tân Lãng không đi một mình mà còn mang theo vợ con và cha mẹ, xem ra là đến mua xe chứ không phải đến nâng cấp xe. Xin ủng hộ chúng tôi tại # TrùⅿTr𝐮 yện﹒Vn #
Mà lần này đến mua xe không đi cùng cha mẹ. của hẳn. Lưu Tuấn đã từng gặp ông bà Tân nên có thể nhận ra được hai người bên kia không phải cha mẹ của Tần Lãng.
Xem ra bây giờ Tần Lãng còn không mua nổi một chiếc xe second-hand, còn phải để cha mẹ của bạn gái hỗ trợ!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Tuấn cảm thấy rất sảng khoái, hắn ta biết ngay là người nhà họ Tần không thể trở mình để dàng như vậy mà. Lần trước Tần Lãng nói hẳn mở cửa hàng làm ông chủ, bây giờ xem ra cửa hàng này cũng là do nhà vợ bỏ tiền rồi. Dù sao đó nhà bọn họ phá sản còn phải gánh mấy trăm trị tiền nợ, số tiền đó đâu dễ dàng trả hết được.
Lưu Tuấn vốn cảm thấy gia cảnh nhà hắn tốt hơn Tân Lãng, cho nên nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin. Tiếp đó mang theo vẻ mặt phách lối dẫn cô bạn gái của mình là Tracy đến trước mặt đám người Tần Lãng.
"A, đây không phải là Tân Lãng sao? Thật là trùng hợp, không ngờ lại có thể gặp mày ở đại lý xe nha."
Tần Lãng nghe tiếng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lưu Tuấn, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng Tô Thi Hàm đứng bên cạnh thì hơi nhíu mày.
Mặc dù mới chỉ gặp qua một lần, nhưng Tô Thi Hàm còn nhớ rõ tên Lưu Tuấn trước mặt này. Lần trước khi Tam Tân Trai khai trương, cô và Tân Lãng đến chợ đồ cũ mua đồ đã gặp hắn ta.
Khi đó Lưu Tuấn nói năng lỗ mãng với Tân Lãng, còn khinh thường cô nên đã bị Tân Lãng đánh cho một trận tơi tả.
"Tân Lãng, là người quen à?" Phương Nhã Nhàn không hiểu rõ tình huống nên nhìn Lưu Tuấn một cái, quay đầu hỏi con rể nhà mình.
Tần Lãng khẽ cười một tiếng nói: "Mẹ, không cần để ý tới, chỉ là một con sói mắt trắng biết cần người mà thôi”
Nói xong, hẳn nhìn Lưu Tuấn nói: "Lưu Tuấn, lần trước bị ăn đánh còn chưa đủ à? Nhìn thấy tôi còn không mau cụp đuôi lại đi nhanh mà còn dám chạy đến trước mặt tôi. Sao vậy? Muốn bị đánh thêm một trận nữa à?"
Lưu Tuấn nghe Tân Lãng nói thì xanh mặt, hai má lại bắt đầu đau nhức, hai cái răng mới trồng cũng thấy đau, cứ nhìn thấy Tân Lãng là lại khó chịu.
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt nhiều người như vậy, Lưu Tuấn đành phải cố giữ thể diện. Hắn ta cố nén sợ hãi trong lòng, nhìn Tân Lãng nói: "Mày còn dám nhắc đến chuyện đó sao Tần Lãng? Quân tử động, khẩu không động thủ. Lần trước nếu không phải có cha mẹ mày cầu xin, cha mẹ tao lại thấy thương hại khi nghĩ đến mối quan hệ hai nhà trước kia thì mày nghĩ mày có thể cho qua dễ dàng thế sao?"
Tân Lãng nghe vậy thì cười ra tiếng, vẻ mặt trào phúng vô cùng rõ ràng, ánh mắt nhìn Lưu Tuấn như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót
"Lưu Tuấn, mày thật sự không biết sự thật hay là cha mẹ mày bịa cho mày nghe một câu chuyện khác?”
"Cha mẹ mày còn có mặt mũi để nói chuyện lăn trước sao? Nhà mày có ngày hôm nay chính là nhờ sự mềm lòng của cha tao. Đối mặt với ân nhân của mình không biết báo đáp thì thôi đi, mày còn muốn kiếm chuyện?"
"Còn nữa, cha mẹ mày dám mang mấy chuyện thất đức mà nhà mày làm ra nói sao? Đừng nói tao đánh mày một trận, cho dù tao đánh chết mày thì cha mẹ mày cũng không dám nói gì. Dù sao bây giờ bọn họ cũng đang ở bên ngoài giả làm người tốt, nào dám đem mấy chuyện xấu trước kia ra nói."
Lưu Tuấn bị Tân Lãng làm cho á khẩu, chuyện xưa giữa nhà hắn ta và nhà Tân Lãng chính là chỗ đau của cha mẹ hắn ta, đây cũng là lý do vì sao lăn đó hắn ta bị Tân Lãng đánh mà nhà hẳn ta lại không dám báo cảnh sát.
Nhà họ Lưu có được vốn liếng và địa vị như bây giờ không thể nào bỏ qua sự giúp đỡ của nhà họ Tần năm đó. Bây giờ cha mẹ hẳn ta đã xây dựng được hình tượng người tốt, thỉnh thoảng còn đi làm từ thiện. Nếu để mọi người biết năm đó nhà hẳn ta đối xử với ân nhân như nào thì sợ là những hình ảnh tốt đẹp xây dựng mấy năm nay sẽ bị hủy hoại hết.
Vi thế nên cha mẹ hẳn ta cũng không dám đối đầu trực diện với người nhà họ Tần. Thế nhưng Lưu Tuấn còn trẻ nên nóng tính, lần trước bị Tân Lãng đánh một trận, lần này lại bị Tân Lãng làm nhục nhã trước mặt bao nhiêu người. Nếu hẳn ta còn nhịn nữa thì khác nào thừa nhận mình là thẳng hèn?
Lưu Tuấn cố kìm nén cơn tức, cố gắng hết sức làm ra biểu cảm mia mai.
"Tần Lãng, mày lật lại những món nợ cũ này để làm gì? Quá khứ là quá khứ, mọi người chỉ biết đến người chiến thẳng cuối cùng. Nhà mày thua chính là thua, không có bản lĩnh thì cũng đừng trách người khác đứng trên mình”
"Nhưng tao thấy mày có bản lĩnh hơn cha mẹ bất tài của mày ni nhất mày cũng biết tìm một ông cha vợ có tiền, đúng không? Tần Lãng, mày đúng là biết tận dụng gương mặt của mình đấy!"
“Thật sự tao cũng rất khâm phục mày. Tao nhớ năm đó lúc nhà mày còn chưa phá sản, mày chính là thiếu gia nhà giàu cao cao tại thượng, không nghĩ đến bây giờ lại lưu lạc đến mức đồng ý làm tiểu bạch kiểm ăn bám người khác, lấy sắc hầu người. Tiền này rất dễ kiếm, đúng không?”
Lưu Tuấn cười đắc ý, kéo Tracy bên cạnh nói: "Cái này tao hiểu rõ nhất. Mày nhìn bạn gái bên người tao, đổi mấy người cũng không ai dám nói gì bởi vì tao có tiền, họ thích tiền của tao, tao cũng sẵn sàng bỏ số tiền này ra để vui vẻ."
"Đây là bạn gái mới của tao, Tracy. Tần Lãng, cô ấy với mày cùng là một loại người, chắc là sẽ có nhiều điểm chung để nói chuyện đấy!"
Tracy bị Lưu Tuấn kéo đến, sắc mặt cứng đờ. Bị hẳn ta nói như vậy trước mặt mọi người, không có cô gái nào là không tức giận cả, nhưng mà Lưu Tuấn nói đúng, đúng là vì tiền nên cô ta mới ở bên hẳn ta.
Mà Tracy cũng nhìn ra được, giữa Lưu Tuấn và Tân Lãng chắc chắn là có thù oán. Lưu Tuấn này rõ ràng là muốn lợi dụng cô để khinh thường Tần Lãng. Nếu cô ta không thuận theo thì khác nào đánh vào mặt Lưu Tuấn trước mặt mọi người? Cô ta mới ở cạnh Lưu Tuấn không lâu, còn chưa lấy được đủ tiền đâu.
Vì vậy Tracy cố nén giận, không nói chuyện.
Tân Lãng đứng đối diện cười lạnh, hắn chưa kịp mở miệng thì Tô Vĩnh Thẳng đã không nhịn được nữa.
Đừng thấy bình thường Tô Vĩnh Thắng ở nhà có dáng vẻ tham ăn, thế nhưng ở bên ngoài ông vẫn là ông chủ lớn thực thụ, vừa ngồi xuống là khí thế đã phát ra.
Người lăn lộn trong lĩnh vực kinh doanh đã lâu như ông, nhìn Lưu Tuấn chỉ thấy giống đứa trẻ miệng còn hôi sữa.
Tô Vĩnh Thẳng giễu cợt nói: "Tân Lãng, năng lực bịa chuyện của tên mặt trắng này thực sự rất mạnh nha! Là nhà văn à?
Phương Nhã Nhàn che miệng cười, nói: "Tôi thấy có lẽ là chuyên gia tâm lý đó. Nếu không sao lại suốt ngày sống trong mộng như thế!"
Hai câu nói này lập tức khiến mọi người xung quanh bật cười.
Tô Thi Hàm thấy Lưu Tuấn khiêu khích Tần Lãng, cô vốn muốn bá đạo bảo vệ chồng, nhưng thấy cha mẹ đã ra tay nên cô lại tiếp tục ôm đứa nhỏ xem kịch.
Cô biết rõ năng lực của cha mẹ mình, hôm nay tên Lưu Tuấn này sợ là bị ném hết mặt mũi đi rồi.