Hắn nhớ ra rồi!
Chỉ là...
Hắn kinh ngạc nhìn về phía Tô Thi Hàm: “Người kia là em sao?!"
“Hoàn toàn không giống!"
“Anh nhớ kỹ lúc ấy em có chút đen, không có trắng như hiện tại.”
Mặc dù không nhớ nổi khuôn mặt. Thế nhưng lúc đó Tô Thi Hàm dù trên mặt có hơi bẩn thiu, tóc cũng lộn xộn nhưng nếu so với nữ thần bây giờ thì quả thực có chút khác nhau.
Cho nên hắn thật sự không nhớ ra được, cô bé kia lại chính là Tô Thi Hàm.
Hắn vô cùng kinh ngạc.
Tô Thi Hàm nghe được lời này của Tần Lãng thì khẽ chu miệng, đánh một cái lên bả vai của Tần Lãng:
“Tần Lãng! Có phải anh thích cái khuôn mặt hiện tại của em, còn khuôn mặt trước kia thì không thích phải không?”
“Không có.” Tần Lãng cúi đầu trấn an hôn Tô Thi Hàm một cái
Vẫn là không nên nói thật, để tránh bị đánh.
“Chẳng qua là cảm thấy em lúc đó làn da có chút hơi vàng. Có thể là lúc đó trên mặt em có dính tro bụi Ừ, chính là nguyên nhân này!”
Tô Thi Hàm dùng ánh mắt u oán nhìn Tần Lãng
“Tần Lãng, có phải bởi vì em xinh đẹp nên anh mới ở bên em đúng không?"
Câu hỏi này tuyệt đối là hố đào mất mạng.
Tăn Lãng nói: “Sao em lại nghĩ như thế? Em nghĩ anh suy nghĩ nông cạn như vậy sao! Lúc trước anh có đỡ một bà cụ đi qua đường, khi đó đột nhiên có một chiếc xe lao tới. Vào thời khắc đó, người đầu tiên anh nghĩ đến chính là em”
“Em nói anh là vì em xinh đẹp nên mới ở bên em sao?"
Tô Thi Hàm sửng sốt một chút, không nghĩ tới Tần Lãng sẽ như vậy.
“Tân Lãng, có phải miệng anh bôi mật hay không hả?”
Sao lại ngọt như vậy chứ.
Nghe được lời này của Tô Thi Hàm, trong lòng của Tân Lãng đần lắng xuống.
Không dám tiếp tục trò chuyện về đề tài này, bằng không lại đụng đến mấy vấn đề mất mạng, một tên thẳng nam như hẳn quả thật không thể tiếp nổi.
Chỉ có thể nói con gái năm mười tám có nhiều thay đổi, năm nay so với năm trước thì càng đẹp hơn.
“Vợ à! Sau này làm thế nào mà em có thể tìm được anh vậy? Sẽ không phải là vì tên giống nhau chứ? Mặt khác, anh hiện tại so với lúc bảy tuổi khác nhau rất lớn, hắn là sẽ không nhận ra."
Nói đến cái này, Tô Thi Hàm mới nói: “Chỉ nghe người ta nói thôi, khẳng định nhận không ra, em lúc này so lúc sáu tuổi cũng khác nhau rất lớn.”
“Em lúc ấy mỗi ngày đều thích cùng cha đi câu cá, da phơi nẵng nhiều nên rất đen, cho nên mới đen thui mà che đi vẻ đẹp đó.”
“Mà lúc ấy mẹ em vì muốn bớt việc, nên không cho em nuôi tóc dài. Vậy là cắt luôn cái kiểu tóc ngắn ngang tai, kiểu tóc cũng rất quan trọng”
“Cộng thêm việc lúc ấy còn quá nhỏ, ngũ quan còn chưa có nảy nở.”
“Về sau kiểu biết điệu, thế là em không đi câu cá với cha nữa. Cũng đi tìm mẹ hỏi làm sao để trắng được, vì muốn trắng mà em còn quấy khóc một trận. Bởi vì cha mẹ em đều trắng, em phát hiện bản thân thì quá đen, nên khóc.”
“Sau này mẹ cho em uống sữa tươi, làm món ăn dinh dưỡng làm cho trắng da, cộng thêm việc em không đi ra phơi nẵng nữa, nên làn da mới đần đần trắng ra.”
“Lúc đó mẹ em còn định cắt tóc em, em không chịu, chỉ muốn để tóc dài."
“Chờ mong lúc tóc dài tới eo, thì sẽ nhìn thấy anh.”
Nói đến đây, Tô Thi Hàm một mặt ngọt ngào.
“Còn làm sao tìm được anh, đây là bí mật. Tối nay câu chuyện chia sẻ bí mật đến đây kết thúc. Tân Lãng, em kể một bí mật rồi, anh có phải cũng nên nói cho em biết một bí mật lớn của anh không?”
“Bí mật lớn của anh? Em thật muốn biết?" Bí mật lớn nhất của Tần Lãng bây giờ chính là hệ thống.
Việc này, nói với Tô Thi Hàm không tốt.
Bởi vì cái này không khoa học, Tô Thi Hàm cũng sẽ không tin tưởng.
Nghĩ rằng hắn lừa gạt cô.
“Đương nhiên."
“Tạm thời không nói cho em” Tân Lãng vừa cười vừa nói.
Tô Thi Hàm nháy nháy mắt: “Sớm muộn gì em cũng sẽ đào ra.”
“Đào bằng cách nào?”
“Không nói cho anh! Anh thả mồi câu với em, thì em cũng sẽ thả mồi câu với anh.”
Hai người ngọt ngào đấu võ mồm lẫn nhau đến khi Tô Thi Hàm bắt đầu ngáp do buồn ngủ.
Thế là Tô Thi Hàm ngủ trước.
Còn Tân Lãng thì không ngủ, hẳn ôm Tô Thi Hàm nghĩ đến việc mình và Tô Thi Hàm vậy mà mười ba năm trước đã quen biết nhau.
Bản thân còn có lúc anh hùng cứu mỹ nhân với cô.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến ngày đi đón cha mẹ vợ.
Lúc đấy trên xe Tô Vĩnh Thẳng có nói đến chuyện công tác ở thành phố Thiệu vào mười ba năm trước.
Sau đó nói từ lăn đấy thì Tô Thi Hàm thay đổi, bắt đầu luyện Taekwondo, cứ thế mà một đường luyện đến đai đen.
Cùng với việc Tô Thi Hàm tới tìm hắn.
Còn mượn lúc hai trường tổ chức buổi tụ họp hữu nghị, thừa dịp hắn say mà chính bản thân cô cũng quá chén cùng hẳn, rồi lăn ra giường với nhau.
Nhưng mà, lúc đấy cô đúng là uống say hay là giả say?
Hắn cảm thấy khả năng sau cao hơn.
Tô Thi Hàm đoán chừng muốn uống chút rượu để tăng thêm lòng dũng cảm. Thế nhưng khẳng định là không uống say, bằng không Tô Thi Hàm sẽ không có khả năng khống chế được sự việc.
Cô vợ thông minh nhà mình mới không làm chuyện như vậy.
Nghĩ tới những chuyện này, Tần Lãng cúi đầu nhìn dáng vẻ ngủ đáng yêu của Tô Thi Hàm trong lòng, cưng chiều cười.
Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt của cô một cái.
“Thi Hàm, có lẽ em đã sớm thích anh”
“Vi anh, em khổ luyện Taekwondo."
“Vì tìm anh, em hắn là phải hao tổn nhiều tâm tư”
“Yên tâm, Tân Lãng anh đời này tuyệt đối sẽ không phụ lòng em."
“Sẽ đối xử với em và bọn Huyên Huyên thật tốt”
“Chúng ta một nhà đều sẽ tốt”
===
Sáng sớm hôm sau, ăn xong bữa sáng.
Bà Tân kéo Tần Lãng vào trong phòng, đưa một bao lì xì to cùng với ba bộ quần áo cho Tân Lãng. Đây là quà cho ba đứa nhỏ nhân tròn một trăm ngày.
Bên trong lì xì, là 88.888
Quần áo là quần áo truyền thống - bách gia y. Nghĩa là đến một trăm gia đình thu thập vải rách, sau đó may thành quần áo.
Bách gia y là đối với bọn nhỏ có ý nghĩa chúc phúc, hy vọng bọn nhỏ có thể lớn lên khỏe mạnh, cách xa tất cả bệnh tật.
Đây là bà thương lượng với ông Tân làm quà cho tiệc trăm ngày của bọn nhỏ.
Cảm ơn mẹ, Thi Hàm sau khi thấy khẳng định sẽ rất thích, trang phục này rất độc đáo” Tần Lãng nhìn ba bộ quần áo rồi nói
“Khi còn bé con cũng có một bộ, là bà nội con làm cho con” Bà Tần vừa cười vừa nói.
"Đi, đi, ra bên ngoài xem bọn trẻ đi”
Hôm nay Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh đều là nhân vật chính. Sáng sớm, bà Tần và Tăn Như còn có Phương Nhã Nhàn đã cho bọn nhỏ mặc quần áo xinh đẹp, đeo lên mũ quả dưa.
Lúc này, Phương Nhã Nhàn vừa vặn lấy ra một bao lì xì lớn, còn có một hộp quà tinh xảo tặng đưa cho Tô Thi Hàm.
“Thi Hàm, đây là mẹ và cha con cho bọn trẻ nhân tiệc trăm ngày”
Bên trong hộp quà là khóa trường mệnh, một khóa bình an làm bằng ngọc, còn có vòng tay vàng, lắc tay bạc.”
Vừa vặn Tăn Lãng và bà Tần cũng từ trong phòng đi ra
Bà Tần nghe thấy lời của Phương Nhã Nhàn.
Sau đó nhìn thấy Tô Thi Hàm mở hộp quà ra, đem mấy món đồ trong hộp quà lấy ra, bà có chút ngẩn người.
Bà lúc ấy không nghĩ tới mua những thứ này.
So sánh với lễ vật thông gia mua, bà chuẩn bị bách gia y hình như hơi ít.