Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn vị trưởng bối mang các bé uống trà nói chuyện phiếm trong phòng khách. Tô Thi Hàm vào bếp. giúp Tân Lãng nấu ăn.

Nói là giúp, nhưng thật ra chỉ có thể là phụ giúp một chút.

May mà buổi chiều hôm nay dì Vương cùng mẹ cô đã xử lý xong nguyên liệu, Tân Lãng chỉ phụ trách phần nấu nướng.

Nhưng ngay cả khi chỉ là nấu ăn, Tô Thi Hàm vẫn cảm thấy đau lòng cho chồng mình.

"Chồng à! Anh về nhà lăn này làm nhiều chuyện như vậy, chắc là mệt lầm phải không? Phải gấp rút vẽ trước Tết Trung Thụ, ngồi trên xe lâu như vậy chắc anh không được nghỉ ngơi tốt, cha em thật sự quá tham ăn, tối nay không nên bắt anh nấu cơm như vậy”

Tân Lãng đang xào rau nên không rảnh tay, nhưng cái cách mà vợ bảo vệ mình lúc này thật sự rất đáng yêu.

Hắn quay đầu lại, áp trán vào trán vợ, cười nói:

"Vợ à! Nếu em luôn bênh vực anh như thế này, em không sợ cha em sẽ tức giận sao? Cha mẹ cũng từ Quảng Châu xa xôi tớ, muốn cùng chúng ta trải qua Tết Trung Thu. Hai người cũng chỉ muốn ăn bữa ăn do anh làm thôi mà, không sao cả:

Tô Thi Hàm bĩu môi: "Nhưng ngày mai ăn cũng được cơ mà, ông ấy còn không biết đau lòng cho anh, hừm!"

Trái tim Tân Lãng cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, khi được vợ bênh mình như vậy.

“Đúng, đúng, không ai yêu anh như vợ. Vợ anh là tuyệt vời nhất trên thế giới này”

“Nhưng mà cũng chỉ là nấu ăn thôi. Anh thật sự không cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà hai ngày nay không gặp vợ, trong lòng anh cảm thấy khó chịu nhất”

"Vợ yêu anh như vậy, thế nên đêm nay em phải trấn an 'nỗi lòng' của anh mới được nhà.”

Tần Lãng nhìn cô đầy ẩn ý. Tô Thi Hàm lập tức đỏ mặt.

Hai người bọn họ dạo này thật sự là đường mật ngọt ngày. Kể từ lăn đầu ở phòng tranh, sau đó trở về Thượng Hải thì họ dinh như keo. Nếu không phải còn có bọn nhỏ, Tô Thi Hàm thật sự sợ Tần Lãng sẽ dây dưa với cô mỗi ngày.

Cho nên hiện tại Tân Lãng tùy tiện nói gì đó, Tô Thi Hàm ngay lập tức có thế hiểu ra.

Thường thì ở nhà đùa giốn như vậy cũng được, nhưng hôm nay có cha mẹ ở đây.

Tô Thi Hàm ngượng ngùng quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Chồng! Anh thu liễm một chút, cha mẹ đều ở bên ngoài đó!”

Tần Lãng thích nhìn đáng vẻ có chút ngượng ngùng của cô. Mỗi lần Tô Thi Hàm biểu hiện vẻ mặt như vậy, hẳn có chút không nhịn được.

"Em sợ gì? Tiếng máy hút khói trong bếp lớn như. vậy, cha mẹ không nghe thấy chúng ta nói chuyện đâu. 'Vợ à, anh vắng nhà hai ngày rồi, em có nhớ anh không?”

Tô Thi Hàm xấu hổ cúi đầu, mặc dù hai má cô đã đỏ ửng, thế nhưng cô vẫn thành thật gật đầu.

Từ khi cô sinh em bé, Tân Lãng hầu như đều ở bên cạnh cô. Cho dù là đi công tác, hẳn cũng chưa từng qua đêm ở bên ngoài. Lần này hẳn về nhà ba. ngày hai đêm, bọn họ phải xa cách nhau lâu như vậy, tự nhiên trong lòng cô cũng có chút nhớ.

Sau khi có được câu trả lời hài lòng, Tân Lãng nở nụ cười mãn nguyện, vừa nấu cơm vừa nói: "Cha mẹ đã lâu không gặp các cháu. Tối nay nhất định muốn ngủ với bọn nhỏ, hay tối nay cho các bảo bối ngủ cùng với cha mẹ đi.

Để các bé con ngủ với cha mẹ, chỉ còn hai người họ trong phòng ngủ chính, có thế trải qua thế giới hai người thật ngọt ngào.

Tô Thi Hàm đương nhiên biết những lời này có ý gì, nhưng tiếu biệt thắng tân hôn, cô cũng bất chấp ngại ngùng vào lúc này.

Cô gật đầu và nhẹ nhàng nói: "Được."

- -----------------------------

Bữa tiệc đoàn tụ ngày Tết Trung Thu hôm nay rất phong phú, hải sản cũng rất ngon. Có vài món ăn đã được làm sẵn do ông bà Tần mang đến, chế biến lại một chút cũng không quá phức tạp. Một giờ sau, bữa tiệc Trung Thu của gia đình tối nay đã bắt đầu.

Dì Vương vốn dĩ muốn về nhà trước để cho gia đình Tân Lãng ăn cơm, nhưng Tần Lãng và Tô Thi Hàm đã giữ dì lại

Dì Vương sống trong khu chung cư này, con gái dì thì ở nước ngoài, cho nên dì thường ở nhà một mình. Các lễ hội như Tết Trung Thu không được coi trọng ở nước ngoài và con gái bà đương nhiên cũng không có.

ngày nghỉ. Vì vậy, nếu dì Vương về nhà thì cũng không có ai ăn lễ cùng, vậy nên Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã mời dì ở lại ăn tối.

Dì Vương rất cảm động. Lúc ăn tối, dì là người đầu tiên mời rượu, đồng thời cam đoan với Tân Lãng và Tô Thi Hàm rẵng, dì ấy sẽ giúp họ tìm được hai người bảo mẫu đáng tin cậy, để về phụ giúp trông trẻ càng sớm cảng tốt.

Tần Lãng tự mình nấu bữa tối, mùi vị tất nhiên không căn phải bàn. Dù đã ngán hải sản Quảng Châu, nhưng vào tay Tân Lãng lập tức trở thành một món mỹ. vị vô cùng. Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn ăn tới căng bụng, còn cha mẹ của Tăn Lãng cũng ăn không. ít.

Sau bữa tối, đì Vương dọn dẹp nhà bếp, đặt bát đũa vào máy rửa bát rồi mới tạm biệt đi về nhà.

Dì đã ké được bữa tối tiệc Trung Thu rồi. Tiếp đến người một nhà bọn họ sẽ quây quần nói chuyện, cho nên đì không muốn làm phiền nữa.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm cũng không giữ dì lại Với tư cách là bà chủ, Tô Thi Hàm đã gửi cho dì Vương một phong bao lì xì mừng Tết Trung Thu và nhét cho dì một gói bánh Trung Thu nhân thịt.

"Tiếp theo, là thời gian đoàn tụ của nhà họ Tân và nhà họ Tô.

Do là tết Trung Thu nên trên TV nhiều kênh truyền hình đang chiếu những chương trình khác nhau, không. khí tràn ngập vui vẻ.

Tô Thi Hàm đi tới ban công, nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên nói: “Chồng, cha mẹ cùng tới xem đi, chúng ta có thể ngắm trắng từ ban công nhà mình nè."

Tân Lãng ôm Huyên Huyên đi tới, vừa ngẩng đầu lập tức một văng trăng tròn xuất hiện trước mắt, trắng nõn như một cái bánh bao lớn.

"Nhà của chúng ta có tầm nhìn khá tốt, có thể thưởng thức mặt trăng mà không cần phải đi ra ngoài.”

"Chúng ta mang bàn trà qua đây, rồi cùng ăn bánh Trung Thu và ngắm trăng đi.”

Tô Vĩnh Thẳng và ông Tân cùng nhau dọn bàn trà trong phòng khách ra ban công. Bà Tần và Phương. Nhã Nhàn lấy bánh Trung Thu trong bếp ra, hai đĩa bánh Trung Thu nhân thịt của nhà hàng Quang Minh Ấp và hai đĩa bánh Trung Thu da tuyết do Tô Thi Hàm tự mình làm.

Sau khi bánh Trung Thu được bày xong, Tô Thi Hàm nói một cách đầy bí ẩn: "Hôm nay, có điều bất ngờ trong những chiếc bánh Trung Thu da tuyết này đó nha."

“Tổng cộng có 12 cái bánh Trung Thu bằng da tuyết, trong đó có ba cái bánh Trung Thu được bỏ tiền xu, để xem hôm nay ai là người may mắn nha!"

'Vừa nghe nói còn có tiền thưởng, mọi người lập tức lên tỉnh thần.

Tô Vĩnh Thắng một tay cầm chiếc bánh Trung Thu bẵng da tuyết và tự hào nói: "Một phần tư xác. suất, miễn là tôi ăn nhanh và nhiều, chắng phải là xác suất trúng thưởng sẽ rất lớn sao?"

Ông nói xong liền bắt đầu ăn, ông Tần theo sát nói: "Vận may này, tôi cũng muốn!"

Phương Nhã Nhàn và bà Tân nhìn chồng của họ. khẽ lắc đầu cười.

Tần Lãng đứng ở cạnh bàn ôm Huyên Huyên, nhìn cảnh tượng ấm áp này, hẳn cúi đầu hôn lên khuôn mặt. nhỏ nhắn của con trai. Đôi má non nớt, mềm mại hơn cả ánh trăng tròn trên bầu trời.

Tô Thi Hàm lấy một chiếc bánh Trung Thu bằng da tuyết và đưa cho hẳn: “Chồng à! Anh cũng ăn một cái đi.”

"Chúng ta một người một cái, xem có thể trúng thưởng hay không nhé!"

Tân Lãng hai tay ôm chặt con trai không buông, cúi đầu cẵn miếng bánh Trung Thu giữa hai ngón tay cô. Hành động thân mật này khiến đầu ngón tay Tô Thi Hàm run lên, bàn tay co rút lại như bị điện giật.

Cô đỏ mặt chột dạ quay đầu, lại thấy cha mẹ. đang bận ăn bánh Trung Thụ, hình như không ai để ý chuyện này, nên cô quay đầu lại, nhún nhún mũi dỗi rồi cười với Tần Lãng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK