Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Dương Bối Bối cũng bị dọa đến mức. chân mềm nhũn, thế nhưng cô ta vẫn miễn cưỡng đứng vững đỡ Quản Văn Tường, chẳng qua là cả hai đều không còn sức để quay đầu lại nhìn.

Bỗng nhiên, Quản Văn Tường cảm thấy bên người như có một ngọn gió thổi qua.

Anh ta thở dài một hơi: Thật mát mẻ, lại có một ít gió."

Anh ta một bên thở hổn hển, một bên ngẩng đầu lên, chuẩn bị quay đầu lại xem Tãn Lãng đang ở đâu.

Bỗng nhiên, mắt anh ta ngừng một lát.

Đó là cái gì?

Tân Lãng???

Làm sao có thế!

Mà lúc này, các bạn học đi theo đều lớn tiếng hô lên: "Trời ạ! Tan Lãng thật mạnh, vượt qua cả Quản Văn Tường phía sau, vẫn chưa chịu dừng lại mà tiếp tục chạy!"

"Lực cánh tay này, quá mạnh rồi!"

"Nếu là mình thì đừng nói là ôm bạn gái chạy xa như vậy, chính bản thân mình chạy xa như vậy cũng. phải mệt đến đến ngất, muốn thở hổn hển cũng không: được.”

Quản Văn Tường và Dương Bối Bối đều nhìn đến sững sờ!

“Quản Văn Tường! Anh còn có thể đi không? Không thể đi thì cứ nói, tôi có thể đỡ cậu đi đến đích để nhìn anh Lãng và chị dâu nhà tôi."Lý Nguyên Phát trêu chọc nói.

Quản Văn Tường: ”...”

Dương Bối Bối: "!!!"

Hai người đều không dám tin, Tân Lãng vậy mà lại có thể ôm Tô Thi Hàm chạy xa như vậy!

Quản Văn Tường vốn đã không còn chút sức nào. Nhưng mà vào lúc này thua bởi Tân Lãng thì anh ta có thể sẽ mất hết mặt mũi nên anh ta không còn cách nào khác ngoài việc đứng thẳng dậy và nói với Lý Nguyên Phát: "Tại sao tôi không thế đi? Đây chỉ là một trò chơi, Quản Văn Tường tôi thua thì thua.”

"Tần Lãng thật sự đúng là có tài”

Anh ta cũng không thể không bội phục lực cánh tay và lực chân của Tân Lãng.

Lý Nguyên cười ha hả nói: "Điều đó không quan trọng, đây chính là anh Lãng và chị dâu nên chắc chắn không giống nhau. Không nói nữa, tôi chạy đi xem anh Lãng ôm chị dâu chạy đi đâu, ngay cả người cũng không thấy được, tốc độ này quá nhanh”

Quản Văn Tường: "...”

Trong lòng Dương Bối Bối có chút không thoải mái.

Ngày hôm nay khiến cho cô ta có chút không thoải mái. Lúc ăn cơm khi nói về sinh lễ, cô ta không thoải mái. Bây giờ cuộc tranh tài này cô ta vốn cho rằng mình sẽ thắng, không nghĩ đến cuối cùng mình lại hoàn toàn thua cuộc, nó khiến cho cô ta càng thêm không thoải mái.

Tất cả những điều này đều giống như muốn nói cho cô ta biết, Tân Lãng so với Quản Văn Tường càng ưu tú hơn.

Cô ta giống như ở trong ao cá chọn sai cá.

Không có chọn Tân cá chép có năng lực vượt qua Long Môn kia.

Trận đấu này không nghỉ ngờ chút nào là Tân Lãng thẳng, Tân Lãng ôm Tô Thi Hàm đến một cửa hàng có rơm khô ven đường rồi để cho cô đứng đây

chờ, còn hắn đi về trang trại lấy giày cho cô.

Tô Thi Hàm kinh ngạc không thôi: "Tần Lãng! Anh, anh nghỉ ngơi một chút đi. Tạm thời đừng đi lấy lấy giày, ở đây có bãi có anh năm trên đó nghỉ ngơi đi."

Lúc đại hội thể dục thể thao, cô tham gia cuộc thi chạy ba nghìn mét. Sau khi chạy xong cả người cô đều mệt lả, chỉ muốn nằm trên cỏ thở.

"Không sao cả! Mặc dù cánh tay hơi mỏi nhưng may mắn là vẫn ở trong phạm vi có thể chấp nhận." Tân Lãng thở có chút gấp.

Tô Thi Hàm nhón chân lên nâng mặt Tần Lãng, cô cũng không để ý lúc này xung quanh có người hay không mà hôn lên môi Tân Lãng một cái, mặt mày cười chúm chím nói: "Chồng à! Anh giỏi nhất."

"Vậy anh đi lấy giày đi, em ở đây chờ anh."

Mắt Tân Lãng có chút tối lại rồi cười, hôn một cái lên trán Tô Thi Hàm, dùng âm thanh khàn khàn đầy tình cảm nói: "Vợ à! Em đây là đang trêu đùa anh sao? Chờ sau khi trở về anh phải phạt em thật tốt.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Thi Hàm đỏ lên, giục Tân Lãng nhanh chóng đi lấy giày.

Nơi này cách trang trại không xa, chỉ có mấy trăm mét. Một lúc sau Tần Lãng đã cầm giày đi tới.

"Tần Lãng! Anh để xuống đất đi, để em tự mang.”

"Anh mang giúp em! Em giơ chân lên nào, để anh xem xem lòng bàn chân của em có dính vật gì hay đá nhỏ không” Tăn Lãng đứng trước mặt Tô Thi Hàm nâng một chân cô lên, nhìn lòng bàn chân trắng nõn hồng hào của cô.

Năm ngón chân vô cùng dễ thương.

Ánh mắt hắn hơi ngừng lại, yết hầu trượt lên xuống hai lần.

Hắn rốt cuộc cũng biết tại sao thời cổ đại người ta không cho phép phụ nữ dễ dàng lộ chân ra, bởi vì chân phụ nữ thật là đáng yêu, dễ dụ dỗ người khác. phạm tội.

Tần Lãng dùng khăn ướt lau lòng bàn chân cho Tô Thi Hàm xong rồi hẳn đem chân phải của cô xỏ vào. bên trong giày để bằng.

Lại nâng chân trái của cô lên giúp cô lau.

Lúc này Tô Thỉ Hàm đang cúi đầu nhìn từng động tác tỉ mỉ của Tân Lãng để lau chân cho cô, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, trong lòng rất ấm áp.

Đời này cô thật hạnh phúc mới có thể gặp được một người đàn ông yêu cô như Tãn Lãng.

Mười ba năm chờ đợi lúc trước đều đáng giá.

Các bạn học chạy tới, cuối cùng chạy qua chỗ khúc cua thì thấy được Tân Lãng và Tô Thi Hàm.

Đúng lúc thấy được hình ảnh Tần Lãng đang ngồi mang giày cho Tô Thi Hàm.

Các nữ sinh ghen tị đến mức che miệng và hét lên: "Thật là ngọt ngào!"

“Hình ảnh này quá đẹp!"

"Tràn đầy tình cảm."

"Đây chính vẻ đẹp của tình yêu."

"Thật đáng ghen tị.”

"Cặp đôi này thật sự đã làm tôi gục ngã."

Các nam sinh đều không nghĩ tới Tân Lãng ôm Tô. Thi Hàm chạy xa như vậy mà vẫn còn có thời gian đi lấy giày tới mang cho Tô Thi Hàm?

Không mệt sao? Không nghĩ đến việc nấm xuống đất thở sao?

Quản Văn Tường và Dương Bối Bối đuổi theo cũng trợn tròn mắt.

Dương Bối Bối thấy vậy hốc mắt đỏ lên.

Bởi vì Quản Văn Tường mặc dù đối xử với cô ta rất tốt nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô ta. Chuyện này nhìn qua tưởng chừng như rất nhỏ nhặt, nhưng đủ khiến cho các cô gái rung động từ tận trong lòng chứ đừng nhắc tới việc mang giày cho cô ta! Đây là chuyện tuyệt đối không thể nào hẳn chịu làm cho cô.

Một người bạn trai tốt như Tân Lãng, vốn dĩ trước đây anh ấy đã nằm trong lòng bàn tay cô. Thế nhưng mà giờ đây, anh đã trở thành vị hôn phu của người khác, thậm chí là chồng hợp pháp.

Rốt cuộc trước kia ánh mắt của cô ta mù như thế nào mà lại có thể bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Tân Lãng.

Thế nhưng nghĩ đến siêu thị nhà Quản Văn Tường và chuyện Quản Văn Tường là con một. Chắc chắn sau này siêu thị cũng là của cô ta

Trong lòng cô ta cuối cùng cũng có chút cân bằng.

Mặc dù cô ta cũng khao khát một tình yêu đẹp

nhưng mà đối với những người sinh ra có gia cảnh bình thường như cô ta thì tiền mới là thứ khiến cô ta có cảm giác an toàn nhất.

Cuộc tranh tài này, khiến cho mọi người nhận thức được một Tân Lãng hoàn toàn mới.

Dọc đường đi mọi người đều nói chuyện về Tần Lãng.

Tuy nhiên vì Tân Lãng và Tô Thi Hàm đi cùng nhau, cho nên những bạn học này rất khó để hỏi han Tân Lãng. Do đó họ đã đi tìm Lý Nguyên Phát hỏi thăm chuyện Tân Lãng

Lý Nguyên Phát bỗng chốc được hoan nghênh, nhưng mà Tần Lãng không nói nên cậu ta cũng không nói.

Chỉ nói một số điều mà Tần Lãng đã biểu hiện ra, ví dụ như là năng lực kiếm tiền của Tân Lãng bây giờ rất mạnh. Hơn nữa đối xử với Tô Thi Hàm rất tốt vân vân...

Khi có người hỏi ngày hôm nay lúc đến Tần Lãng đã lái xe gì thì Lý Nguyên Phát cười ha hả nói: "Đến lúc đó các cậu sẽ biết”

"Nếu mình nói bây giờ không phải mất vui sao?"

Lý Nguyên Phát cùng các bạn học nói lung tung, đem đề tài chuyển đến đầu gội đầu, hỏi mọi người có hay gặp rắc rối với chứng rụng tóc không hoặc những người xung quanh họ có ai gặp rắc rối với chứng rụng tóc không.

Bây giờ cậu ta đi đâu cũng sẽ mang theo chủ đề này để thu thập những nhu cầu thực tế của khách hàng.

Vào lúc này, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đã đi vào cánh đồng hoa cải dầu.

Sau khi Tân Lãng đem giày cao gót của Tô Thi Hàm rút ra, dùng một ít rơm khô đan một sợi dây dài giống như bím tóc nhỏ của các cô gái, tiếp đó đó buộc dây vào đôi giày cao gót mang nó trên tay khiến cho nó không thể tạo thành trở ngại mà ngăn cản hẳn chụp hình cho Tô Thi Hàm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK