Mặc dù nhà các cô thuộc hộ khá giả, thế nhưng tiền sinh hoạt hàng tháng cũng hạn hẹp, một tháng cũng chỉ mua được có hai đến ba bộ quần áo mới.
Với bọn họ mà nói thì hai ba bộ quần áo mới là không đủ, bọn họ chỉ tiếc không thể thay quần áo mới mỗi ngày.
Bốn người họ rất hào hứng đi đến lầu một của cửa hàng Bạch Mã. Tất cả đều phấn khích khi nhìn thấy quần áo đẹp và thời trang, chất lượng cũng tốt và giá cả lại rẻ hơn so với trung tâm mua sắm lớn.
Mua mua mua.
"Thi Hàm! trời ạ, mình không thể tưởng tượng được rằng một ngày nào đó mình có thể mua quần áo giống như đi chợ vậy. Chỉ cần thích là có thể mua mua và mua. Cảm giác thật tuyệt"
“Thi Hàm! Chúng ta đều là người Quảng Châu, vậy mà đều không biết còn có một nơi tốt như vậy để mua quần áo. Lần này chúng ta đã kiếm được hời rồi”
"Các cậu nói thử xem, nếu như mình buôn bán quần áo ở đây và bán chúng trong trường học của chúng ta hoặc trong vòng bạn bè, mình có thể kiếm được tiền không?” Mạnh Vệ Phương nghĩ đến Tân Lãng mới là sinh viên năm hai đã mua được nhà, mua xe và mở tiệm làm cô cũng muốn kiếm tiền.
Cả bốn người vừa hào hứng đi mua sắm vừa trò chuyện rôm rả.
Bên này, Tô Thi Hàm đang mua sắm rất vui vẻ. Về phía Tần Lãng, sau khi đưa bọn nhỏ về nhà, Phương. Nhã Nhàn thấy Huyên Huyên mồ hôi nhễ nhại lập tức nói với Tân Lãng rằng bây giờ thời tiết nóng nực nên tính đến chuyện cắt tóc máu cho bọn trẻ.
Nếu không, ngày mai bọn họ đi xe đường dài trở về tỉnh Hồ Nam, mấy đứa nhỏ sẽ đổ mồ hôi rất nhiều.
Tần Lãng nghe xong cũng cảm thấy có lý, trước. đây hân không cắt tóc máu cho bọn nhỏ vì thời tiết ở Thượng Hải không quá nóng. Hắn lo lắng cắt tóc máu cho chúng khi vừa đầy tháng sẽ khiến chúng bị lạnh.
Bây giờ Quảng Châu đã bước vào cái nóng oi ả, quả thật có thể cắt tóc máu cho bọn nhỏ.
Hắn nói: "Được ạ! Chờ khi Thi Hàm quay về, chúng con sẽ đưa bọn nhỏ đi cắt tóc máu."
"Ừm. Hiện nay đang thịnh hành dùng tóc máu làm bút để sau này làm kỷ niệm, việc này cứ giao cho dì. Di sẽ đi tìm người, chờ Thi Hàm trở về thì sẽ gọi người tới nhà để cắt tóc máu cho bọn nhỏ rồi làm bút từ tóc mắt." Phương Nhã Nhàn hào hứng nói.
"Được." Tân Lãng cười gật đầu.
Phương Nhã Nhàn phát huy tối đa sự nhiệt tình của bà ngoại.
Sau khi Tân Lãng cho Huyên Huyên tầm xong, lại cùng ba bé con luyện tập ngẩng đầu một lúc thì các bé con cũng bắt đầu đói bụng.
Sau khi Vũ Đồng chịu bú sữa bình, việc cho con bú trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Sau khi bú xong, ba đứa bé ngáp dài và chuẩn bị đi ngủ.
Trong khi ba đứa trẻ đang ngủ, Phương Nhã Nhàn đã giải quyết xong chuyện cạo tóc máu để làm bút bằng tóc máu,
Lúc này Tân Lãng đang uống trà trong phòng khách thì có tiếng chuông cửa vang lên. Đó là người của cửa hàng mẹ và bé, là nơi hôm qua Phương Nhã Nhàn đến mua đồ dùng cho trẻ nhỏ. Hôm nay họ đến là để phát quà
Khi đến phát quà, họ lại nói chuyện chụp ảnh của các bé với Phương Nhã Nhàn và Tăn Lãng
Đây là thói quen tiếp thị của các cửa hàng mẹ và bé.
Phương Nhã Nhàn nhìn vào cuốn album của những đứa bé mà nhân viên đưa cho bà. Khi nhìn thấy những bức ảnh chụp đầy dễ thương của các bé.
Bà nhìn về phía Tần Lãng.
Tần Lãng lúc này cũng đang nhìn cuốn album này, chúng thật sự rất đẹp.
Trước đây hẳn cũng đã chụp nhiều bức ảnh của bọn nhỏ khi đang ở cữ để làm thành album ảnh.
Tuy nhiên, khi đó bọn nhỏ vẫn còn rất nhỏ và chưa phát triển hoàn toàn.
Em bé thực sự là phát triển rất nhanh, mỗi ngày một khác.
Đặc biệt là bây giờ và lúc trước, chúng đã có một sự khác biệt lớn.
Hiện tại bọn nhỏ đã gần ba tháng nên ảnh chụp sẽ có nhiều kiểu hơn.
Hắn nói với nhân viên rằng:"Khi nào bạn gái của tôi về, tôi sẽ bàn bạo với cô ấy một chút rồi mới đưa ra quyết định”.
Khi nói đến việc chụp ảnh, tất nhiên phải hỏi mẹ của đứa trẻ đó nghĩ gì đã chứ.
Nhưng Tần Lãng biết, nếu Tô Thi Hàm nhìn thấy những bức ảnh này cô nhất định sẽ không từ chối chụp ảnh cho các bé.
Nhân viên nói: "Đây là chuyện đương nhiên. Mấy cuốn album này để lại cho anh tham khảo trước. Dù sao cửa hàng của chúng tôi cũng cách nhà anh không xa, nếu anh có nhu cầu chụp ảnh vui lòng gọi điện trực tiếp, chúng tôi sẽ đưa đạo cụ và quần áo đến. Sẽ không chậm trễ thời gian của các anh."
"Nếu như các anh không chụp thì chỉ cần gửi album ảnh đến cửa hàng của chúng tôi khi các anh đi ngang qua là được." Tần Lãng gật đầu
Sau khi đưa nhân viên đi, Phương Nhã Nhàn tiếp tục xem qua album của các bé một cách đầy hào hứng. Bà hỏi Tần Lãng trước đây có chụp ảnh cho mấy đứa nhỏ chưa.
Tần Lãng cho Phương Nhã Nhàn xem ảnh của bọn nhỏ nhà mình từ lúc mới sinh đến nay. Hắn mỗi ngày đều sẽ chụp cho bọn nhỏ, đôi khi là quay video. Tất cả đều được lưu trữ trong một thư mục đặc biệt trên điện thoại di động của hẳn.
Năm giờ chiều, khi Tô Thi Hàm mang theo túi lớn túi nhỏ trở lại. Phương Nhã Nhàn lập tức cầm cuốn album ảnh đến nói với Tô Thi Hàm về việc chụp ảnh cho bọn nhỏ.
Tô Thi Hàm bất ngờ một chút, Tân Lãng cầm lấy túi quần áo đã mua giúp cô, còn giúp cô đổi giày.
Tô Thi Hàm nhìn cuốn album của bọn nhỏ cũng bị vẻ đáng yêu của chúng đánh gục.
Cô cũng rất muốn chụp, nhưng lại lo ngày mai về Hồ Nam sớm nên không thể chụp hình, quay phim hay chọn khung ảnh tốt.
Phương Nhã Nhàn cười nói ra: "Không thành vấn đề, mẹ đã hỏi ý kiến của họ rồi. Tối nay họ có thể tới chụp. Nếu có khung ảnh tốt, họ có thể gửi đến tận nhà ở Hồ Nam. °
“Ngoài ra, mẹ cũng muốn treo một vài khung ảnh của bọn nhỏ ở nhà”
Nghe mẹ mình nói như vậy, Tô Thi Hàm gật gật đầu, bày tỏ đồng ý.
Phương Nhã Nhàn lại nói với Tô Thí Hàm về việc cạo tóc máu và làm bút bằng tóc máu. Vừa hay bọn họ lại đang muốn chụp ảnh, đến lúc đó mời thợ quay phim đến trước. Lúc đó có thể quay hình lại rồi chụp ảnh và biến nó thành một cuốn album đầy đủ. Chuyện này rất đáng nhớ, rất có ý nghĩa
"Có thể nha!" Tô Thi Hàm mới vừa làm mẹ và ít giao tiếp với các bà mẹ trẻ khác nên cũng không biết còn có chuyện như vậy.
Phương Nhã Nhàn ở nhà, cũng thường xuyên đi chơi với bạn bè nên đã thấy rất nhiều chuyện. Nội dung nói chuyện cũng nhiều, cho nên mỗi lần nhìn thấy điều gì thú vị bà đều sẽ nhớ kỹ. Đến lúc có cháu ngoại cũng sẽ làm một giống vậy.
Vốn dĩ bà còn tưởng rằng mình sẽ phải đợi nhiều năm nhưng không ngờ nhanh như vậy đã có cháu trai và cháu gái rồi
Tất cả đều đã được trời cao an bài.
Phương Nhã Nhàn vui vẻ đi chuẩn bị mọi việc, Tần Lãng kêu Tô Thi Hàm vào trong phòng nghỉ ngơi một chút.
Hôm nay Tô Thi Hàm bởi vì muốn đi ra ngoài gặp.
mặt Mạnh Vệ Phương và những người khác nên cô ăn mặc rất đẹp. Không phải mặc váy cho con bú mà là váy dài, rất thích hợp để lát nữa cùng bọn nhỏ quay phim và chụp hình.
Đã một buổi chiều không gặp bọn nhỏ, Tô Thi Hàm rất nhớ bọn chúng nên cô cùng Tân Lãng vào phòng.
"Thi Hàm, em nghỉ ngơi một chút đi, để anh giúp em giặt hết số quần áo vừa mua. Như vậy thì ngày mai là em muốn mặc gì cũng được” Tân Lãng biết con gái rất thích làm đẹp.
“Vâng” Tô Thi Hàm trong lòng rất ngọt ngào, leo lên giường, trêu đùa các bé cưng và hôn bọn nhỏ một chút.
Bởi vì đều là quần áo mới nên Tần Lãng chọn tay, sau khi ngâm trong nước giặt mười phút, có thể bắt đầu vò bằng tay, giặt vẫn rất dễ dàng.
Giặt xong dùng máy sấy để sấy khô, để một lúc cho khô, tối đến là có thể cất đi.
Một lúc sau, cửa nhà vang lên, bảo mẫu đi mở cửa. Người đến là một nữ nhiếp ảnh gia, một nữ quay phim và một nữ làm tóc.
Tần Lãng vào phòng đánh thức Tô Thi Hàm, sau đó hai người đẩy xe đẩy của ba đứa trẻ ra ngoài, bọn trẻ lúc này đã tỉnh,
Tuy rằng cắt tóc cho trẻ nhỏ khi ngủ là tốt, nhưng Tần Lãng vẫn cho rằng nên cạo tóc cho chúng khi chúng còn thức. Bởi vì cạo tóc mất một thời gian, hẳn sợ làm trẻ giật mình.
Phương Nhã Nhàn đã sớm để người giúp việc dọn dẹp ban công, và dán một câu đối vui ở hai bên cửa ban công
Vế trên: Thế mao đầu tuế tự canh tân (Gạo tóc lần đầu thay đổi tuổi mới)
Vế dưới: Xuyên tân trang phong quang thắng cựu (Mặc đồ mới đẹp hơn đồ cũ)
Hoành phi: Hỉ Thiêm Tân Tuế (Vui mừng thêm tuổi mới)
Bầu không khí càng thêm vui vẻ.
Ở giữa ban công có để một cái gương để cắt tóc.
Tần Lãng bế bé con, sau đó thợ cắt tóc đến cạo tóc cho đứa bé.
Khi cạo tóc, người thợ cắt tóc cũng sẽ nói những lời tốt lành: "Một cạo vàng, hai cạo bạc, thứ ba cạo vinh hoa phú quý, thứ tư cạo bình an, thứ năm tài lộc, thứ sáu thuận lợi, thứ bảy sao chiếu sáng, thứ tám. mang lại của cải, thứ chín đồng lòng, Thứ mười, mười phân vẹn mười.
Nhiếp ảnh gia thì đang chụp nhiều kiểu ảnh khác. nhau, người quay phim đang ghi lại quá trình cạo tóc máu của bọn trẻ. Bao gồm các bé, cha mẹ và bà của bọn trẻ.
Đang cạo tóc cho Vũ Đồng thì Tô Vĩnh Thẳng trở về, vừa nhìn thấy tình huống trong nhà, ông vội vàng hỏi người giúp việc xem chuyện gì đang xảy ra. Sau khi bảo mẫu giải thích, Tô Vĩnh Thắng lập tức bỏ cặp xuống, bước tới với vẻ mặt âu yếm, xem cháu gái của mình cạo tóc.
Sau khi nhìn thấy người quay phim chụp ảnh, ông lập tức chỉnh lại cà vạt và mỉm cười.
Tham gia vào chuyện lớn đầu tiên trong sinh hoạt của bọn trẻ.
Sau khi cạo tóc máu xong, thợ cắt tóc đem ba khóm tóc máu của bọn trẻ vào ba cái túi riêng biệt, sau đó đặt sang một bên để làm bút lông tóc máu.
Ba em bé đã cạo xong tóc máu trông càng đáng yêu.
Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng còn có Phương Nhã Nhàn chọn gói chụp album ảnh cho các em bé với các món ăn.
Sau một thời gian, anh nhân viên ở cửa hàng đã mang đến các đạo cụ chụp và quần áo nhỏ.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm đang kiểm tra chất liệu của những bộ quần áo nhỏ này, để xem chúng có làm xước làn da mỏng manh của đứa bé hay không.
"Cha và mẹ bọn trẻ đừng lo, những bộ quần áo này đều được khử trùng ở nhiệt độ cao. Chúng đều mới tỉnh và làm bằng chất liệu cao cấp thân thiện với làn da trẻ em” Nhân viên cười giải thích.
Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm kiểm tra thấy không có vấn đề gì, lập tức bắt đầu thay quần áo cho bọn nhỏ.
Sau đó nhân viên đưa bé đến địa điểm chụp ảnh đã dựng sẵn, chọc bé cười và chụp ảnh cho bé.
Có những bức ảnh riêng biệt, hai chị em với nhau, rồi đến ba em bé với nhau.
Cho Huyên Huyên chọn ba bộ quần áo. Một bộ bóng rổ, một bộ thiên sứ và một bộ con cừu nhỏ toàn bộ đều được đan bằng len
Vũ Đồng cũng chọn ba bộ quần áo, một chiếc.
khăn tắm nhỏ màu hồng, một chiếc mũ ren nhỏ màu cam và một chiếc váy hoa nhỏ màu cam, cùng một bộ đầy đủ đồ cùng kiểu với Huyên Huyên.
Quần áo của Khả Hinh cũng giống như của Vũ Đồng.
Khi mới bắt đầu chụp ảnh, bọn nhỏ đã được cô nhiếp ảnh gia xinh xắn chọc cho cười khúc khích, tỉnh thần vui vẻ.
Chụp xong bộ thứ hai, ba em bé đều một đến mức bắt đầu ngáp và lăn ra ngủ.
Bây giờ đã là tám giờ tối.
Tối nay Tân Lãng không nấu cơm vì bận chăm bọn nhỏ. Phương Nhã Nhàn đặc biệt yêu cầu người giúp việc gọi đến một nhà hàng bọn họ thường hay ăn để gọi đồ ăn.
Trong nhà, vừa ăn cơm vừa trò chuyện về buổi chụp ảnh của bọn trẻ vừa rồi.
Lúc này bút lông tóc máu của bọn trẻ cũng đã được làm xong.
Bốn người họ cùng nhau thưởng thức bữa tối, khung cảnh rất ấm cúng.