“Ông xã à, tôi sẽ để một phong bì đỏ 200.000 tệ, ông nghĩ thế nào?"
"Có thể”
“Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đi mua một phong. bao lì xì màu đỏ thật lớn và bỏ vào đó 200.000 tiền. mặt.”
"Còn nữa đây là lăn đầu tiên ba bé cưng đến nhà, chúng ta là ông bà nhất định cũng phải tặng quà cho các cháu. Một bé để bao nhiêu quà là thích hợp?”
....
Bên này ông Tô và bà Tô đang nói chuyện về những vấn đề chỉ tiết này mà Tân Lãng và Tô Thi Hàm thì đang thay tã lót cho ba đứa nhỏ. Để cho chúng thoải mái sảng khoái rồi đặt chúng vào xe đẩy, để đưa bọn nó đi ra ngoài chơi.
Mấy hôm nay các bé cưng đều phải ở nhà. Không đi ra ngoài chơi nên hơi lừ đừ.
Sau khi bước ra, ba bé cưng nhìn thế giới bên ngoài phồn hoa, người đến người đi náo nhiệt. Tất cả đột nhiên tràn đầy năng lượng, năm trong xe đẩy nhỏ. khua tay, khua chân. Thỉnh thoảng phát ra âm thanh 'y y a a'.
Xe đẩy của ba bé cưng được đặt cạnh nhau, cảnh tượng rất hoành trắng. Thu hút rất nhiều người vây xem.
"Oa. Đó là các bé cưng sinh ba sao?"
“Thật quá dễ thương”
“Cả gia đình này đều rất xinh đẹp!"
Đang đi dạo ở quảng trường gần đó thì đột nhiên có một giọng nói ngập ngừng vang lên: "Tô Thi Hàm?"
Nghe thấy tiếng gọi Tô Thi Hàm quay lại thì thấy người đang gọi cô là bạn học cùng cấp ba Mạnh Vệ Phương.
Lúc hai người còn học cấp 3, hai người có mối quan hệ rất tốt.
Lúc cô đang mang thai bị thiếu tiền, cô đã tìm. Mạnh Vệ Phương vay tiền. Mạnh Vệ Phương đã hào phóng cho cô vay 10.000 nhân dân tệ.
Khi Tần Lãng đưa tiền để cô trả nợ cho mọi người, cô đã trả lại cả tiền và lãi cho Mạnh Vệ Phương. Hai người đã hẹn nhau đến lúc được nghỉ hè quay lại Quảng Châu sẽ gặp mặt.
Vốn đĩ cô định chờ các bạn học thân thiết sau khi được nghỉ trở về Quảng Châu thì sẽ mời mọi người cũng nhau ăn một bữa cơm.
Không ngờ rằng lại gặp Mạnh Vệ Phương ở đây trước.
Cô thoải mái chào hỏi Mạnh Vệ Phương: "Mạnh Vệ Phương”
Mạnh Vệ Phương kinh ngạc một chút, nhanh chóng liếc nhìn Tần Lãng bên cạnh Tô Thi Hàm. Sau đó lại liếc nhanh nhìn ba chiếc xe đẩy bên cạnh, cô lập tức lôi kéo bạn trai bước nhanh tới chỗ Tô Thi Hàm.
“Tô Thi Hàm! Thật sự không ngờ lại là cậu, vừa nãy còn tưởng rằng mình đã nhìn nhầm rồi”
Nói xong, cô nhìn ba bé cưng trong xe đẩy với vẻ tò mò.
Tô Thi Hàm biết trong lòng cô đang nghĩ gì nên thoải mái giới thiệu với cô ấy: "Mạnh Vệ Phương, để mình giới thiệu với cậu. Đây là bạn trai của mình, Tần Lãng. Còn đây là ba bé cưng của mình và Tần Lãng."
Mạnh Vệ Phương sửng sốt, nhanh chóng nhìn về phía Tần Lãng bên cạnh Tô Thi Hàm.
Sau đó cô nghĩ đến việc Tô Thi Hàm hỏi vay tiền vào học kỳ trước. Chẳng lẽ là do đang mang thai và muốn sinh con?'
Mạnh Vệ Phương lướt nhanh qua tin tức trong đầu một lần. Đại khái suy nghĩ cẩn thận thì chắc là sau khi Tô Thi Hàm mang thai muốn sinh đứa bé. Lại không dám nói với gia đình nên đã bí mật hỏi vay tiền mình.
Bây giờ, Tô Thi Hàm lại đưa bạn trai và các bé cưng về nhà. Nhìn biểu hiện của Tô Thi Hàm rất tốt như vậy, có thể nói là cha mẹ Tô Thi Hàm có lẽ đã chấp nhận chuyện của Tô Thi Hàm và Tần Lãng cùng các bé cưng?
Lúc này Mạnh Vệ Phương có rất nhiều điều muốn nói với Tô Thi Hàm nhưng bạn trai của cô và bạn trai của Tô Thi Hàm hiện tại đều đang ở đây. Cô không tiện hỏi nhiều nên định sẽ nói chuyện điện thoại với Tô Thi Hàm sau.
"Tần Lãng, đây là bạn tốt của em, Mạnh Vệ Phương. Khi em mang thai Mạnh Vệ Phương đã giúp đỡ em rất nhiều." Tô Thi Hàm nói với Tần Lãng.
Tân Lãng biết giúp đỡ rất nhiều có ý gì nên hắn đối với Mạnh Vệ Phương rất khách khí:" Xin chào, cảm ơn cô đã giúp đỡ Thi Hàm khi cô ấy mang thai. Hôm nào tôi và Thi Hàm sẽ hẹn các cô một ngày, chúng tôi sẽ mời các cô ăn bữa cơm."
Mạnh Vệ Phương nhanh chóng xua tay nói:" Là chuyện nhỏ thôi. Tôi cũng không giúp đỡ. được gì nhiều”
“Đúng rồi, đây là bạn trai của tôi La Gia Lương."
Hai người đàn ông mỉm cười gật đầu với nhau, Mạnh Vệ Phương và Tô Thi Hàm nói chuyện phiếm không ngừng nhìn vào xe đẩy, Tô Thi Hàm mỉm cười bế Khả Hinh lên để cho Mạnh Vệ Phương xem.
Mạnh Vệ Phương nhìn cô bé mềm mại đề thương. này rất muốn dang tay ôm bé nhưng cô lại sợ không ôm được nên dừng tay nói: "Thi Hàm, các bé cưng nhà cậu thật đáng yêu."
“Đây là con gái sao?"
“Đúng. Khả Hinh mau gọi chị đi” Theo bối phận thì nên gọi là đì nhưng Tô Thi Hàm biết rằng những cô gái nhỏ ở độ tuổi của họ không muốn nghe người khác gọi họ là đì. Như vậy sẽ làm cho họ cảm thấy chính mình đã già rồi cho nên gọi chị là thích hợp nhất.
“Eeeeeee"
Mạnh Vệ Phương vô thức cũng cười cùng Khả Hinh. Sau đó hạ giọng, kề sát vào tai Tô Thi Hàm nói thầm: "Thi Hàm, các cậu chuẩn bị kết hôn sao?”
"hưa đến tuổi nên tháng này sẽ đính hôn trước."
“Đúng vậy! Mình quên mất là có yêu cầu về độ. tuổi kết hôn."
“Học kỳ 1 cậu mang thai và sinh con vậy kết quả thi cuối kì thế nào? Sẽ không thi trượt đúng không?"
Đối với sinh viên thời đại bọn họ mà nói thì không quá. ba câu lại nói đến thành tích cuối kỳ.
“Không thi trượt, thi vẫn còn ổn. Chắc là có thể nhận được học bổng quốc gia"
Mạnh Vệ Phương đã bị sốc, sau đó nói với vẻ kinh ngạc: "Thí Hàm, cậu thật là Versailles! Phải giành được vị trí đầu tiên trong toàn bộ khoa mới được nhận học bổng quốc gia đó nha. Cậu thực sự không phải là học sinh ưu tú bình thường, trong lúc mang thai sinh con mà vẫn có thế giành được vị trí đầu tiên của toàn khoa! Quá lợi hại!”
Sau đó, hai cô lại nhỏ giọng hàn huyên một ít chuyện riêng tư với nhau.
Tần Lãng đang vừa chú ý đến các bé cưng vừa nói chuyện phiếm với La Gia Lương,
Con trai trò chuyện, có thể nói vẽ bất cứ điều gì: những bộ phim điện ảnh mới nhất, trò chơi..v..
Nói chuyện phiếm một hồi, Huyên Huyện đang nằm ở trong xe đẩy cám thấy tại sao lại không di chuyển?
Tại sao cha mẹ lại không đến chơi với cậu bé? Lập tức cậu bé bật khóc.
Dùng tiếng khóc để thu hút sự chú ý của cha mẹ.
Nghe thấy tiếng kêu của con trai, Tô Thi Hàm lập. tức nhẹ nhàng đặt Khả Hinh vào trong xe đẩy. Chuẩn bị sau đó sẽ lại gần bế con trai thì Tân Lãng lại bế con trai lên.
Huyện Huyên được cha bế lên lập tức ngừng tiếng khóc. Hơn nữa cũng không có nước mắt, rõ ràng là làm sét đánh không mưa.
Sau khi Tô Thi Hàm nhìn thấy, cùng Tân Lãng liếc mất nhìn nhau, từ trong mắt nhau đều nhận ra vẻ bất lực
Đây là con trai yêu cầu được yêu thương nên đã giả khóc.
Khi Mạnh Vệ Phương nhìn thấy vậy cảm thấy rất mới lạ nói: "Thi Hàm, con của cậu thật đáng yêu. Mình nhìn thấy cũng muốn sinh em bé”
“Nhưng mà sinh ba khó quá. Nếu có thể sinh một cặp sinh đôi thì mình cũng thấy vừa lòng”
Phất tay sau khi nói xong lời này, Mạnh Vệ. Phương không khỏi nhìn về phía Huyên Huyên đang được Tần Lãng bế.
Sau đó ánh mắt của cô rơi vào trên mặt Tần Lãng, cô phát hiện Huyên Huyên và Tân Lãng giống nhau như tạc cùng một khuôn.
Rất mới lạ.
Lại liếc nhìn thêm vài lần.
Tô Thi Hàm nhìn thấy bạn học của mình nhìn chằm chằm chồng của mình như vậy, khóe miệng hơi hạ xuống một chút. Sau đó đi đến ôm lấy cánh tay Tần Lãng.
La Gia Lương đang đứng ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này lập tức hiểu ra, lập tức nắm lấy bàn tay nhỏ bề của Mạnh Vệ Phương nói:" Tiểu Phương, chúng ta còn phải đi mua muối cho mẹ em. Nếu không mẹ em sẽ gọi điện thoại đến thúc giục em đấy."
Mạnh Vệ Phương bối rối nhìn lại La Gia Lương, vẻ mặt hiện lên vẻ có chuyện như thế này sao?
La Gia Lương nói với Tân Lãng và Tô Thi Hàm: “Tần Lãng, Tô Thi Hàm, tôi và Tiểu Phương đi trước, sau này gặp lại.”