Lúc này có một âm thanh vô cùng dễ nghe truyền 'từ bên ngoài vào.
“Tân Lãng”
'Đám người quay đầu lại nhìn, trong đám người Lâm Hùng nhìn thấy Tô Thi Hàm thì không khỏi ngạc. nhiên.
Lúc đầu Tô Thi Hàm nhìn Tân Lãng, nhưng cô lập tức phát hiện bên cạnh còn có mặt Lâm Hùng khiến cô rất kinh ngạc.
“Thi Hàm?”
"Bác Lâm......
Tân Lãng thấy vẻ mặt Thi Hàm có chứt kinh ngạc thì lập tức nghĩ đến, Lâm Hùng là cha của Lâm Tiêu. Lâm Tiêu cùng Tô Thi Hàm lại là bạn thân lâu năm, đương nhiên là Lâm Hùng đã gặp qua Tô Thi Hàm, mẹ vợ lần trước tới Thượng Hải còn ở tại Lâm gia một thời gian.
Chắc chản quan hệ giữa hai gia đình rất tốt.
Bây giờ hai bên lại chạm mặt nhau như thế thì cũng không thể gạt được nữa, lúc này Tân Lãng đi đến trước mặt Tô Thi Hàm. Một tay ôm lấy bờ vai một tay nắm tay của cô, cái tư thế này không khỏi để cho Tô Thi Hàm bình tĩnh hơn một chút.
Lâm Hùng nhìn xem bọn hẳn càng lúc càng giật mình
Tần Lãng nói: "Bác Lâm,Thi Hàm là bạn gái của cháu."
Lâm Hùng lập tức hiểu ra: “Thì ra là thế"
“Bác đã từng nói Lâm Lâm nhà bác không đáng tin như vậy, làm sao lại có thể quen biết một người lợi hại như cháu được cơ chứ. Hóa ra là bởi vì Thi Hàm à!"
“Nếu cháu là bạn trai Thi Hàm, vậy bác cũng sẽ không khách khí, Bác gọi cháu là tiểu Tân, không có vấn đề chứ?”
Tần Lãng gật gật đầu.
“Tiểu Tân! Không ngờ cháu cùng Thi Hàm lại là một cặp. Ha ha ha, Thi Hàm! Bạn trai của cháu rất là lợi hại, mắt nhìn của cháu thật tốt đó!"
Tô Thi Hàm cười cười, mặt tràn đầy ngọt ngào nhìn về phía Tân Lãng.
Cô cũng cảm thấy Tân Lãng đúng là rất ghê gớm đó.
Lâm Hùng nói chuyện rất là vui vẻ, hàn huyên vài câu, Tô Thi Hàm cũng đần dần bình tĩnh lại
Cô giật giật Tân Lãng tay áo, nói: "Em mang theo đồ ăn tới, anh đi ăn cơm trước đi một hồi đồ ăn nguội không tốt”
Lâm Hùng nghe nói như thế, lập tức nói: “Thi Hàm! Tiểu Tần, hai cháu cứ làm việc đi chúng ta sẽ tự ở trong cửa hàng tham quan”
'Tô Thi Hàm gật gật đầu, cùng với Tân Lãng ra bên ngoài. Tân Lãng thì ăn cơm, cô phụ trách thu ngân.
Thừa dịp lúc này rãnh rồi, cô nhanh chóng nhắn in cho Lâm Tiêu.
Tô Thi Hàm: “Lâm Lâm! Bác Lâm tới cửa hàng của mình, trùng hợp bắt gặp mình đang đưa cơm cho.
Tân Lãng, Tân Lãng cũng nói cho bác Lâm biết quan hệ của tụi mình rồi!"
Lâm Tiêu: “A? Cha mình sao? Đừng gấp! Thi Hàm, việc này cũng là do mình, cậu cứ yên tâm mình sẽ không để cho cha đem chuyện này nói ra đâu!”
Sau khi hai người họ nhắn tin trao đối, một lát sau Lâm Hùng cầm theo điện thoại đi ngang qua quầy thu ngân, Tô Thi Hàm nghe thấy Lâm Hùng hướng về phía điện thoại hô một tiếng Lâm Lâm.
Xem ra là Lâm Tiêu gọi điện cho cha cô.
"Cha đi tới cửa hàng của Tân Lãng sao?"
“Đúng vậy! Cha nhìn thấy bài viết của con nên tới tham quan một chút, tay nghề của tiểu Tần coi như. không tệ, trong cửa hàng của hẳn.....” Lâm Hùng rất cao hứng muốn nói về thu hoạch hôm nay của hắn.
Lâm Tiêu xen ngang lời hân: “Cha! Chuyện Tân Lãng cùng Thi Hàm ở chung với nhau cha đừng nói ra ngoài, nhất là phía bác Tô cùng dì Phương. Nhất định phải che giấu, mẹ cũng không thể biết chuyện này!”
"Tại sao vậy? Tiểu Tân không phải rất tốt sao? Thị Hàm tìm được bạn trai tốt như thế, vì sao muốn giấu diếm trong nhà?” Lâm Hùng nghỉ hoặc, hắn cảm thấy Tân Lãng quả thực là rồng phượng trong loài người. Có loại này con rể, nếu là của nhà mình hẳn phải vui vẻ mấy ngày mấy đêm ngủ không được.
“Bác Tô cùng dì Phương không cho Thi Hàm yêu. đương ở đại học, vì thế việc này không thể nói ra đâu!” Lâm Tiêu nghiêm túc nói.
Lâm Hùng cười cười, nói: “Cái này có sao đâu? Các con không hiểu tâm tư của bậc cha mẹ. Mặc dù bậc cha mẹ chúng ta không muốn con gái gả đi quá sớm, nhưng mà Tãn Lãng ưu tú như vậy, đúng là một người con rể cực tốt nha! Hơn nữa, nếu không yêu nhau ở đại học thì chờ đến bao giờ? Chờ đến khi ra trường đi làm việc thì làm gì có nhiều thời gian như vậy?"
“Cha cho rằng Bác Tô cùng đì Phương có suy nghĩ giống như cha à, cả ngày không lo lắng gì chỉ nghĩ đến
điêu khắc hạch đào. Tóm lại suy nghĩ của mỗi người
đều khác nhau, cha đừng nói ra ngoài là được rồi. Nếu cha nói ra thì con lập tức đem vị trí cha giấu tiền để nói cho mẹ biết!”
Lâm Hùng bĩu môi, nói: "Tiền riêng cái gì? Cha không có tiền riêng, lần trước không phải đã bị mẹ con con lấy đi rồi sao!”
“Bức tranh trong phòng sách, khe hẹp trong tủ giầy ở cửa trước, còn có....” Lâm Tiêu bình tĩnh nói một vài cái địa điểm.
Lâm Hùng vội vàng ngất lời nói: "Được rồi được rồi! Thật không biết cái đồ khỉ con nhà mi ăn cái gì mà thông minh như vậy, cha vừa giấu một chút lập tức bị phát hiện! Yên tâm, cha chắc chắn sẽ không nói!"
Lâm Hùng cúp điện thoại sau đó trở lại bên trong cửa hàng, ông Vương cùng Tần Lãng đang trò chuyện về việc gia nhập hiệp hội nhưng Tần Lãng từ chối.
Bởi vì hẳn bây giờ không chỉ có phải chăm sóc tốt Tô Thi Hàm cùng 3 đứa nhỏ, còn phải trông cửa hàng. Còn phải học tập để thi cuối kỳ, hơn nữa còn phải ứng phó với cha mẹ vợ trong kỳ nghỉ hè. Cho nên, thật sự không có thời gian để gia nhập vào hiệp h:
ông Vương nói: “Cậu Tân, cậu thật sự không suy nghĩ lại một chút sao? Lấy trình độ của cậu gia nhập hiệp hội, đối với chúng ta mà nói thì đều là chuyện tốt. Hiệp hội đồ chơi văn hóa hạch đào rất cần nhân tài như cậu, cậu có thể ở trong hiệp hội kết bạn với nhiều người có cùng sở thích, nếu cháu tham gia chắc chẩn chúng tôi sẽ cho cậu một vị trí quản lý”
Tân Lãng cười lắc đầu, nói: “Cảm ơn ý tốt của bác, chỉ là gần đây cháu bận rất nhiều việc, tạm thời không có thời gian cân nhắc những thứ này, sau này. hãy nói nha.”
Ông Vương một mặt tiếc nuối, còn nghĩ khuyên nhủ tiếp thì Lâm Hùng cười nói: "Ông Vương! Đừng làm khó cậu ấy, cậu ấy mới khai trương cửa hàng nên công việc rất bận”
Nói xong, hẳn hướng về phía Tân Lãng nói: "Tiểu -Tăn! Chúng ta cùng kết bạn WeChat nha, về sau hiệp. hội có hoạt động về điêu khắc bác sẽ nhắn tin thông báo cho cháu. Nếu cháu có rãnh thì đi tham gia còn nếu không rãnh cũng không sao, tham gia loại hoạt động này đều là người yêu thích đồ chơi văn hóa hạch đào,họ có thể giúp cháu mở rộng mối quan hệ.”
Tân Lãng gật gật đầu, nói: "Được! Cảm ơn bác Lâm."
Tần Lãng biết, nếu cửa hàng muốn kiếm được. ngưồn thu nhập lớn, vẫn là phải dựa vào điêu khắc hạt. Điêu khắc gỗ chỉ nhâm vào sinh viên, thuộc loại lãi ít nhưng tiêu thụ mạnh.
Chỉ là trong khoảng thời gian gần đây hẳn thật sự không rảnh, chờ làm xong những việc trong thời gian này rồi tính tiếp.
Người điêu khắc rất xem trọng kinh nghiệm, kinh nghiệm càng sâu thì sản phẩm điêu khắc ra sẽ được mọi người hoan nghênh và sưu tầm.
Quan trọng nhất chính là người sưu tầm.
Bởi vì vàng bạc thì có giá, còn đồ sưu tầm thì vô giá.
Ông Lý, ông Dương và ông Vương đều kết bạn wechat với hẳn, Tân Lãng cũng đáp ứng có rảnh sẽ đi tham gia hoạt động, tất cả mọi người đều rất vui vẻ.
Lâm Hùng trở lại bên trong phòng làm việc, sau khi được Tần Lãng đồng ý thì lấy điện thoại di động ra chụp mấy bức ảnh bảo vật trấn tiệm của cửa hàng.
Đối với điêu khắc hạt cực phẩm này đương nhiên hắn rất yêu thích, nhưng mà giá lên đến 1 triệu tệ thì hắn không phải cứ muốn mua là mua được. Lúc trước hắn đã mua một cái điêu khắc hạt 500 ngàn tệ, bây giờ muốn mua cái này thì vợ hẳn chắc chẩn sẽ không đồng ý. Cho nên trước tiên hẳn chụp hình lại đã, đem về nhìn sau đó còn có thể quảng bá giúp Tân Lãng.
Dù sao Tân Lãng là bạn trai Tô Thi Hàm, cũng coi như là nửa cái người trong nhà.
Sau khi Lâm Hùng đăng lên vòng bằng hữu, Tô Ba rất nhanh nhìn thấy được, sau khi hắn nhấn Like lập tức bình luận phía dưới nói: “Ông Lâm! Nghe vợ của tôi nói vài ngày trước ông mua một đôi hạch đào điêu khắc tỉnh phẩm giá 500 ngàn tê, chính là cái này sao?”