Ba giờ chiều, Tân Lãng bận rộn trong phòng bếp hơn nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng, bữa tiệc cá đã chuẩn bị xong. Cửa phòng bếp vừa mở thì mùi thơm lập tức xông ra.
Tô Thi Hàm bưng ra một đĩa cá kho. Mọi người trong phòng khách đều ngửi thấy, Bạch Tư Tư kích động chạy tới giúp. Những người phụ nữ khác cùng đi vào phòng ăn, xem toàn bộ bữa tiệc cá do Tân Lãng. chuẩn bị
Bạch Vũ ngửi thấy mùi này, cũng không thể ngồi yên, nói: "Món ăn đều đã chuẩn bị xong. Chúng ta đừng đánh mạt chược nữa, đến phòng ăn chuẩn bị ăn cơm đi.”
Tất nhiên Tô Vĩnh Thẳng cũng ngửi được mùi. Nhưng vì bận tâm đến mặt mũi, ông cũng không thể hiện sự vội vàng muốn đi ăn. Bữa cơm này là do Tần Lãng làm, không thể làm cho Tăn Lãng quá đắc ý!
"Gấp gáp cái gì? Ván này còn chưa kết thúc? Đánh xong rồi ăn."
Bạch Vũ nghe anh rể nói vậy thì chỉ biết ngồi xuống.
Ở bên kia, Tân Lãng, Tô Thi Hàm và Bạch Tư Tư chạy qua chạy lại mấy lần. Cuối cùng cũng đem món ăn dọn lên xong
Không có nhiều loại cá nhưng vì cá rất lớn nên có. thể làm rất nhiều món:
Bốn đĩa sashimi, bốn đĩa cá kho và bốn bát súp lớn cá chua ngọt cùng với hai nồi lớn canh cá. Bàn ăn của gia đình bà Phương có hình chữ nhật. Mỗi món ăn được bài lên nhiều đĩa, thuận tiện cho mọi người gắp thức ăn.
Bà Triệu nhìn một bàn toàn cá, liếm môi nói “Thật là thơm, bàn tiệc này toàn là cá, nhìn đúng là rất ngon!"
Bà Chu ngày thường thích nấu nướng, nên cũng hiểu được một chút, nói: 'Nấu cũng không tệ. Màu nước kho của đĩa cá kho này rất đẹp, ngửi mùi thơm ngào ngạt. Còn món cá chua ngọt này thì... hãy nhìn miếng phi lê cá này. Nó mịn và mềm, phía trên cùng có hạt tiêu xanh. Hương vị chắc chẩn là rất ngon!"
"Tay nghề của anh rể thật chuyên nghiệp. Không chỉ trông đẹp mắt mà còn ngon nữa. Nhìn một chút đã thèm rồi, đì ơi, khi nào chúng ta mới được ăn?"
“Bây giờ chúng ta ăn đi” Phương Nhã Nhàn cũng. không thể nào nhịn khi nhìn thấy những mỹ thực này. Bà lập tức đi gọi Tô Vĩnh Thắng và những người khác. đang chơi mạt chược ở trên ban công.
Ngay sau khi đánh xong ván mạt chược, bốn người họ cùng nhau đến phòng ăn.
Mọi người cùng ngồi xuống ăn tối.
Bạch Vũ đưa miếng cá chua ngọt vào miệng Ngay khi cá vừa vào miệng thì hai mắt của Bạch Vũ sáng lên, tiếp đó vội vàng ăn thử miếng cá phi lê. Ông kinh ngạc nhìn Tân Lãng ở bên cạnh nói: “Ngon quát Ăn đi Tiểu Tân, tay nghề của cháu thực sự tốt, món cá chua ngọt đúng là ngon tuyệt vời!"
"Món cá kho này cũng ngon! Con đã pha nước sốt chua ngọt này như thế nào? Hương vị rất ngon đó. Còn miếng cá chiên này nữa giòn bên ngoài và mềm bên trong. Đây là hương vị ngon nhất mà tôi từng được ăn. Bà Triệu nói.
Bà Chu trước tiên hớp một ngụm canh. Món canh cá được hầm hơn hai tiếng này có màu trắng sữa, ăn rất ngon.
“Món canh này mới là ngon nhất! Hương vị thực tuyệt vời!"
“Con nói rồi mài Anh rể của con nấu ăn rất ngon. Món nào hôm nay cũng thật tuyệt!” Bạch Tư Tư vui vẻ nói.
Tô Vĩnh Thắng không nói lời nào, nhưng ông vẫn không ngừng ăn. Sau khi nếm thử bốn món ăn,
Phương Nhã Nhàn cũng hơi ngạc nhiên. Không ngờ tay nghề của Tân Lãng lại tốt như vậy!
Bạch Vũ nếm thử từng món ăn rồi đưa cho Tân. Lãng một ngón tay cái, sau đó nâng ly nói: "Nào! chúng ta hãy cảm ơn Tiểu Tần vì đã bắt được một con cá lớn như vậy, còn tự mình xuống bếp làm cho chúng ta một bữa tiệc toàn cá ngon như vậy. Hôm nay, chúng ta nên cám ơn Tiểu Tân, ly rượu này, kính Tiểu Tân! ”
Những người uống rượu lần lượt nâng ly rượu. Mấy người phụ nữ cũng rót nước trái cây vào những ly rượu đặt trước mặt. Mọi người cùng nâng ly, không khí rất vui vẻ.
Bữa tiệc ăn được phân nửa. Trong phòng ngủ của Tô Thi Hàm truyền ra tiếng khóc của một đứa bé. Ban đầu chỉ có một đứa khóc, không lâu sau đứa thứ hai và thứ ba cũng khóc. Tân Lãng và Tô Thi Hàm lập tức đứng lên, chào hỏi mọi người trên bàn. Hai người quay trở lại phòng ngủ để chăm sóc bọn trẻ.
Bước vào phòng, hai người nhìn thấy cơ thể bé. nhỏ của Khả Hinh đang nằm co quấp ở giữa cái nôi và giường lớn, bé con đang nhắm mắt khóc lớn.
Vũ Đồng thì che khuôn mặt nhỏ bé của mình khóc không ngừng. Ở bên cạnh cô bé, tay của Khả Hinh vẫn còn chưa kịp thu lại.
Huyện Huyên cũng khóc, nhưng không lớn lắm, như thể cậu bé rất áy náy khi biết mình đã làm sai.
Tần Lãng đi tới nhìn ba đứa nhỏ, trong đầu Tân Lãng đã biết chuyện gì xảy ra
Có lẽ là Huyên Huyên lỡ đá trúng Khả Hinh lúc nó đang ngủ. Đứa nhỏ bị đá, giật mình tỉnh giấc nên bắt đầu khóc. Có lẽ nó không vui khi bị đá, Khả Hinh không cào được Huyên Huyên lại làm cho Vũ Đồng bị thương, đây chính là lý do vì sao Vũ Đồng che mặt lại và khóc.
Tân Lãng nói với Tô Thi Hàm. Tô Thi Hàm đột nhiên bật cười: "Ba đứa nhỏ này, càng lớn càng không thành thật. Xem ra sau này nên ngủ riêng trong nôi”
Tần Lãng cúi đầu nhìn khuôn mặt của Vũ Đồng, trên mặt có chút ửng hồng nhưng vết tích rất nhỏ. Tân Lãng và Tô Thi Hàm vẫn luôn chú ý đến móng tay của bọn chúng, nếu dài hơn thì cắt ngắn đi để tránh việc chúng vô tình làm tổn thương mình và những đứa khác lúc đang ngủ. Vì vậy, Khả Hinh vô tình làm Vũ 'Đồng bị thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.
Hiện tại ba đứa nhỏ đã tỉnh lại khóc lóc đầy khí thế,thoạt nhìn rất có tính thần, có thể chúng sẽ không ngủ nữa. Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm ôm ba đứa nhỏ, kiểm tra tã lót của ba đứa thì đã đầy. Hai người dỗ dành chúng nín khóc rồi đưa ra khỏi phòng ngủ để đến phòng khách.
Ba đứa nhỏ vừa tỉnh dậy nên rất có tinh thần. Bọn. trẻ nhìn thấy nhiều người lớn trên bàn trong phòng ăn, thế nhưng cũng không sợ tý nào. Trong vòng tay của Tô Thi Hàm, bàn tay nhỏ bé của Khả Hinh nâm chặt đặt trong miệng liếm, bé con cảm thấy tự mình trêu mình rất vui lập tức cười khúc khích.
'Vũ Đồng là người hoạt bát táo bạo nhất. Bé con nằm trong vòng tay của Tân Lãng dùng đôi mắt to đen láy nhìn mọi người một cách tò mò. Bạch Tư Tư ở trên bàn chào hỏi cô bé: "Vũ Đồng, nhìn bên này, nhìn dì nè!"
Khi Vũ Đồng nhìn thấy Bạch Tư Tư, đôi mắt của cô bé lập tức mở to và cười toe toét. Trông cô bé rất đáng yêu, mọi người trên bàn ăn đều bị cô bé chọc đến phát cười
Lúc này Bạch Tư Tư đã ăn gần hết. Vì vậy cô chạy tới nhận lấy Huyên Huyên đang ở trong ngực Tân Lãng
Tô Thi Hàm thấy vậy nói: "Tần Lãng! Có Tư Tư bế. rồi! Anh đi ăn cơm trước đi. Em cùng Tư Tư dẫn bọn nhỏ đến phòng khách chơi một lát.”
Bọn họ là đàn ông nên trong buổi cơm có uống. rượu, tự nhiên ăn chậm hơn và ăn cũng nhiều hơn.
Phương Nhã Nhàn chú ý tới động tính bên kia Nghe lời này, bà đứng dậy đi tới phòng khách, nói: "Tiểu Tân, con đi ăn đi. Dì no rồi! Dì giúp con trông coi bọn nhỏ."
Tân Lãng gật đầu rồi trở lại bàn ăn.
Hắn đang ăn mà cũng không quên gắp thêm vài món cho vào bát của Tô Thi Hàm. Hắn đặt phần bụng cá ngon nhất vào bát của Tô Thi Hàm rồi cẩn thận đậy nó bằng một chiếc đĩa nhỏ khác.
Tô Vĩnh Thắng đang cùng Bạch Vũ tán gu, nhìn thấy Tân Lãng làm những chuyện này, ông hơi nhướng mày. Tuy rằng ông không nói nhiều, nhưng sau đó cũng thoải mái hơn khi uống rượu nói chuyện phiếm cùng mấy người bạn.
'Sau ba vòng uống rượu, mấy người đàn ông đã có. chút say. Bạch Vũ kéo Tăn Lãng nói: "Tiểu Tân! Dạy kinh nghiệm của cháu cho chúng tôi đi! Cháu câu được một con cá mú nặng 15kg như thế nào? Chúng tôi đi câu cá mỗi tháng cũng chưa bao giờ gặp một con cá lớn như vậy. Lần trước, Chu Hành có bát được. một con nhưng chỉ nặng khoảng 10kg. Cuối cùng, chúng tôi phải hợp sức lại để kéo nó lên. Còn cậu chỉ có một mình mà đã kéo được con cá lớn như vậy, chắc. đây phải có chút kỹ xảo đúng không? ”
Tân Lãng nói: "Vê kỹ xảo cũng có một ít. Vùng biển chúng ta đi hôm nay chính là nơi tối hôm qua chú đã đánh ố, chắc chắn là có nhiều cá. Nhưng mà đánh ố thì hấp dẫn nhiều nhất chính là cá con, cho nên lúc. chúng ta câu thì câu được rất nhiều cá nhưng không dễ dàng câu được cá lớn. Để hấp dẫn cá lớn, tốt nhất vẫn là dùng cá con để làm mồi."
Mọi người đều nhìn Tần Lãng. Bọn họ đều thích câu cá, nói đến kỹ xảo câu cá thì không ai muốn thừa. nhận kỹ năng của mình kém hơn người khác. Nhưng Tần Lãng đã chinh phục được họ bằng những hành động thiết thực hôm nay. Hiện giờ, Tân Lãng đang truyền đạt kinh nghiệm của mình, cho nên mọi người rất tò mò về nó.
Ngay cả Tô Vĩnh Thẳng cũng không nói gì. Tuy rằng ông bất mãn Tăn Lãng chiếm được ánh mắt của mọi người, nhưng cũng muốn biết hẳn bắt được cá lớn nhờ có kỹ xảo gì.
Tân Lãng nói tiếp: "Thật ra trước khi cá lớn cắn câu, con đã thả rất nhiều cá nhỏ. Tổ có rất nhiều cá nhỏ, cháu lần lượt kéo cá nhỏ lên khỏi mặt nước, chắc chắn sẽ gây ra một số động tĩnh. Sinh vật biển không. ngu ngốc, nhất là cá lớn. Chúng sẽ không bị món ăn nhỏ này thu hút khi thấy nguy hiểm, vì vậy nếu muốn bất được cá lớn thì phải đợi."
Triệu Quang Huy nghe vậy, tròn mắt ngạc nhiên nói: "Hèn gì mấy tiếng không thấy cháu câu được cá, lần nào cũng kéo lên cần câu trống không. Chú còn tưởng cháu không nắm bắt tốt thời gian. Thì ra là cháu đang cố ý?
Tần Lãng gật đầu.
Triệu Quang Huy cùng Chu Hành lập tức ngượng ngùng cười. Nhớ tới việc ban ngày còn định dạy Tân Lãng câu cá, thế nhưng không biết người ta mới là cao thủ!
"Chú hiểu rồi! Sau này muốn câu được cá lớn, nhất định phải thả những con cá nhỏ này đi! Tiểu Tần, vậy lúc cháu kéo cá thì sao? Một con cá lớn như vậy có thể dễ thoát câu. ” Bạch Vũ nói tiếp, mọi người đều tràn đây hưng phấn khi nghe Tân Lãng dạy.
Bữa tiệc cá trọn vẹn này khiến mọi người vô cùng vui vẻ.
Ăn cơm no, một bàn lớn món ăn đều bị ăn không còn một mảnh. Ngay cả canh cá ở trong nồi đều chỉ còn lại trơ trụi xương cá.
Cũng may lúc Tân Lãng ăn, hẳn đã để lại rất nhiều thịt cá. Hơn nữa còn để một bát canh cá lớn, ăn xong rồi hẳn vội vàng chạy qua chăm sóc mấy đứa nhỏ để cho Tô Thi Hàm qua ăn cơm.
Tô Thi Hàm vừa tới bàn ăn, nhìn thấy thịt cá mà Tân Lãng đã chuẩn bị cho cô cùng với một bát canh cá lớn, trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào. Cô quay đầu nhìn Tân Lãng, Tân Lãng cũng đang nhìn cô rồi cá hai nhìn nhau, mỉm cười.
'Vũ Đồng và Khả Hinh đều bị mấy người phụ nữ. vây quanh. Tân Lãng đi đến ôm Huyên Huyên đang. nằm ở trong xe đẩy đã lâu. Hiện tại cậu bé đang rất lo lắng, vừa thấy cha đi tới, cậu bé nắm lấy tay áo của Tần Lãng tỏ vẻ muốn ôm.
Tân Lãng bế Huyên Huyên ra ban công chơi. Mạt chược trên bàn vẫn còn, đứa bé nhìn thấy mạt chược mới mẻ vội vàng vươn tay muốn chộp lấy.
Nhưng mà các quân bài mạt chược hôm nay đã được chơi rất lâu, hơn nữa còn được tay của nhiều người sờ qua, chắc chắn là dính đầy vi khuẩn. Nếu đứa bé vô tình cầm lấy cho vào miệng, đám vi khuẩn này sẽ theo đường miệng đi vào trong bụng.
Tăn Lãng không muốn bế con trai đi qua đó, nhưng mà Huyên Huyên không vui, vặn vẹo người trong vòng tay của Tân Lãng. Tân Lãng không còn. cách nào khác đành phải đưa cậu bé đến bên cạnh tủ ở ban công, dùng những thứ khác để thu hút sự chú ý của cậu bé.
Đứa nhỏ này chưa tròn ba tháng tuổi, nhưng đầu óc tất nhanh nhạy. Khi nhìn thấy những món đồ chơi mới trước mặt, cậu bé nhanh chóng quên đi mấy quân bài mạt chược.
Tần Lãng cầm đồ cho đứa nhỏ, đó là một hộp cờ được đóng gói tỉnh xảo. Tuy rằng quân cờ không nhất định sạch sẽ, nhưng vừa rồi bên ngoài chiếc hộp được phủ một lớp vải chống bụi, an toàn hơn mạt chược nhiều.
Huyên Huyên cũng thích món đồ chơi mới này. Thế là cậu bé dùng ngón tay kéo hộp cờ, bập bẹ phát ra âm thanh trong miệng.
Cùng lúc đó, trong đầu Tăn Lãng vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
"Đinh, chúc mừng kí chủ và bé cưng đã cùng nhau chơi cờ. Ban thưởng cho ký chủ kỹ năng đánh cờ tướng. Kích hoạt kỹ năng này có thể nhanh chóng nâng cao năng lực đánh cờ, bày mưu tính kế chiến thẳng vạn dặm”
Bậc thầy cờ tướng! Đúng là trâu bò!
Từ nhỏ, con trai ai cũng từng chơi cờ tướng, nhưng đại đa số đều chỉ biết quy tắc rất ít người hiểu được kỹ năng bên trong. Tân Lãng từng chơi cờ, nhưng khi chơi cờ trên điện thoại di động, hẳn cũng chỉ có thể đánh chế độ đấu với máy. Trình độ đại sư, đây chính là cấp bậc đi thi đấu!
Với kỹ năng chơi cờ bậc thãy này, sau này đi ra ngoài chơi cờ tướng chẳng phải là muốn đánh khắp. thiên hạ không đối thủ ư!
"Kích hoạt kỹ năng."
Tân Lãng phát ra mệnh lệnh trong đầu. Nháy mắt, rong đầu hãn xuất hiện rất nhiều chiêu thức đánh cờ, cách bố trí quân cờ, cách đặt bẫy đối phương, làm thế nào để lật ngược tình thế. Những chiêu thức này đều hiện rõ trong đầu của Tân Lãng.
Tất nhiên, những chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát. Mọi người ở phía sau hoàn toàn không biết gì. Tăn Lãng của một giây này hoàn toàn khác với Tân Lãng của một giây trước đó.
'Sau khi Tô Thi Hàm ăn xong, hai người cũng ngồi xuống nói chuyện phiếm một lát. Sau khi quấy rầy nhà họ Tô gần hết một ngày thì mọi người ai về nhà nấy.
Lúc rời đi, mọi người đều hết lời khen ngợi bữa tiệc cá mà Tân Lãng làm hôm nay. Mọi người đều nói hôm nay đến nhà họ Tô đúng là được lợi, Tô Vĩnh Thắng cảm thấy rất thoải mái khi nghe những lời đó.
'Sau khi mọi người rồi đi, tâm tình của Tô Vĩnh Thắng rất tốt. Ánh mắt của ông nhìn về phía Tần Lãng cũng không có nghiêm khắc như trước.
Hôm nay Tân Lãng làm cho ông nở mày nở mặt. Những việc nhỏ mà chu đáo Tân Lãng làm với con gái cũng khiến ấn tượng của ông đối với Tân Lãng tốt hơn rất nhiều.
Tô Vĩnh Thẳng chắp tay suy nghĩ sau lưng. Đột nhiên ông đi tới ban công đắng kia, dặn dò người giúp. việc bên cạnh: "Đem mạt chược trên ban công dẹp đi, rồi dọn bàn pha cho tôi một ấm trà.
Người giúp việc đi làm, Tô Vĩnh Thẳng nhìn Tần Lãng hỏi:" Biết chơi cờ tướng không?"
Ban ngày câu cá không bằng Tân Lãng, ông đã cảm thấy mất mặt. Lúc này, Tô Vĩnh Thẳng còn đang suy nghĩ chuyện này, câu cá không bãng Tần Lãng là bởi vì người trẻ tuổi có sức lực, nhưng cờ tướng không nhất thiết phải như vậy!
Ông đánh cờ nhiều năm, so với bạn bè được coi là tốt nhất. Tân Lãng tuổi còn nhỏ nhất định không băng ông!
Hôm nay tâm tình ông rất tốt. Ông sẽ dạy cho Tân Lãng cách đánh cờ miễn phí!
Trong lòng Tô Vĩnh Thắng vui vẻ nghĩ lát nữa Tần Lãng sẽ thua, cuối cùng đành phải hỏi ý kiến ông. Hình tượng cha vợ của ông sẽ được dựng lại.
Như vậy, ngày hôm nay là hoàn toàn viên mãn.