"Về sau Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh chắc chắn có thể thi đậu Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.”
Dì nhỏ của nhà họ La cũng cười nói: "Lãng Lãng không chỉ có ánh mắt tốt thôi đâu, mà thẳng bé cũng rất có bản lĩnh, ký hợp đồng một lần là 20 triệu. Ôi trời! 20 triệu lận đó, đừng nói đến những người bình thường tiền lương 5 - 6 nghìn một tháng như chúng ta. Cho dù tiền lương một tháng 20 ngàn, không ăn không uống thì một năm cũng chỉ được 240 ngàn, phải để dành 83 năm mới được 20 triệu đấy. Nếu trừ đi tiền ăn uống, một năm để dành được một trăm nghìn, vậy phải tích hai trăm năm thì mới đủ."
Mọi người nghe được con số 20 triệu họ chỉ cảm thấy nó rất lớn, nhưng không có khái niệm cụ thể. Dù sao thì thời đại internet đã có thể tiếp xúc với rất nhiều tin tức.
Ví dụ như một mục tiêu nhỏ cũng đã 100 triệu, một căn nhà ở Thượng Hải hoặc Quảng Châu cũng đã 20 - 30 triệu hay 100 triệu.
Hoặc là bình quân đầu người của những người tốt nghiệp từ trường đại học thuộc dự án 985 cũng phải 1 triệu tệ một năm.
Tiếp đó họ sẽ cảm thấy khoảng cách của mình và 20 triệu rất gần, thế nhưng vẫn chưa tới mức kinh hồn khiếp sợ.
Nhưng lúc này nghe được lời nói của dì nhỏ nhà họ La. Ôi trời! 20 triệu đó, người có tiền lương 20 ngàn cũng phải gom 200 năm mới đủ. Vậy với tiền lương 5/000 tệ như của bọn họ thì phải gom đến 800 năm!
Chú ba nhà họ La là thầy giáo môn lịch sử, ông đang tính toán bằng đầu ngón tay: "Triều Thanh thành lập năm 1636, cách ngày nay 385 năm. Triều Minh thành lập vào năm 1328, cách ngày nay 693 năm. Triều Nguyên thành lập vào năm 1271, cách ngày nay 750 năm. Triều Tống thành lập vào năm 960, cách ngày nay 1061 năm. Có nghĩa là, chúng ta phải làm việc từ triều Tống đến bây giờ may ra mới gom đủ được 20 triệu tệ."
Nghe thầy giáo lịch sử giảng giải một hồi, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
"Mẹ ơi! Tôi bỗng nhiên cảm thấy 20 triệu thật lớn. Tiền lương của tôi mỗi tháng 5 ngàn tệ, thế mà phải làm công từ thời Tống đến bây giờ mới có thể gom đủ 20 triệu. Em họ Lãng Lãng à, cậu giỏi thật đấy, trong dòng họ của chúng ta cậu là người giỏi nhất rồi. Chỉ đặt bút ký một đơn hàng, có kiếm được 20 triệu, về sau chắc chắn sẽ còn kiếm được nhiều lần 20 triệu nữa.”
"Trời ơi! Trước kia tôi thường lên mạng xem. thường đám người tiền lương một triệu một năm, nói một năm mới kiếm được một triệu thì có gì mà trâu bò, phải kiếm được 10 triệu tệ mới tính là giỏi. Thật ra tiền lương của tôi một năm cũng chỉ có 80 ngàn thôi."
"Tân Viễn! La Tĩnh! Lãng Lãng còn tài giỏi hơn hai người trước kia nữa, lúc trước hai người phải mất hơn mười năm mới có đạt được 100 triệu. Thế nhưng dựa vào tốc độ kiếm tiền thế này của Lãng Lãng, nói không. chừng chưa cần đến vài năm trong ngân hàng đã tiết kiệm được 100 triệu rồi. Hơn nữa, nghề điêu khắc gỗ không có rủi ro quá lớn, lại có danh tiếng và địa vị, điều này đúng là quá khác biệt!"
Mấy vị họ hàng nghe xong đều cảm thấy kinh ngạc và thán phục.
Bữa cơm này mọi người ăn vô cùng vui vẻ, ba nhóc con cũng cực kì vui vẻ. Giống như nghe hiểu được người lớn đang khen bọn nó và mẹ...
Ông bà Tân ở bữa tiệc chính thức thông báo ngày tổ chức tiệc đính hôn của Tân Lãng và Tô Thi Hàm, đó là ngày 26 tháng này. Còn có tiệc trăm ngày của bọn nhỏ vào ngày 27, lúc đó đều sẽ tổ chức tại khách sạn này.
Mong mọi người nhớ rõ đường đi.
Mọi người đều tỏ ý ngày đó nhất định sẽ có mặt
Lúc tiễn khách, Tần Mai mới nói chuyện của Tăn Quyên với ông bà Tần.
Bà ấy nghe nói Tân Quyên đến nhà họ vay tiền, khuyên bọn họ đừng đồng ý với Tăn Quyên, ông bà Tân cũng đâu khá giả gì. Hơn nữa Tần Lãng vừa mới nhận tiền đặt cọc, còn chưa hoàn thành sản phẩm, số tiền còn lại có lấy được hay không cũng khó nói, còn phải xem thành phẩm thế nào nữ:
Mà Tân Lãng còn sắp đính hôn, phải chuẩn bị sính lễ, còn có học phí đại học của hai người họ ở Thượng Hải. Chưa kể còn có con nhỏ, lại phải lo lắng chuyện mua nhà, rồi còn phải đẳng ký hộ khẩu ở Thượng Hải để ba đứa nhỏ sau này đi học ở đó. Để bọn nhỏ thi vào trường đại học ở Thượng Hải. Lần này cả nhà họ cần phải cảm rễ ở Thượng Hải, để tăng thêm thể diện cho nhà họ Tần.
Những chuyện thế này đều cần tiền.
Ở chỗ nhỏ như bọn họ, hai mươi triệu thực sự rất nhiều, nhưng ném vào thành phố như Thượng Hải kia, cũng không tạo ra được chút gợn sóng gì
Bởi vì một căn nhà lớn găn trường học, giá rẻ nhất đã là 100 ngàn một mét vuông, vậy phải cần chuẩn bị hơn 10 triệu.
Cô cả nhà họ Tân thật sự rất hy vọng ba bé cưng nhà Tân Lãng có thể học trường học tốt nhất, thi đỗ. Thanh Hoa Bắc Đại. Đến lúc đó mới thật sự làm rạng rỡ tổ tông.
Bởi vì đôi khi trong nhà có nhiều tiền cũng không khiến cho người trong thôn quá hâm mộ.
Nhưng nếu trong nhà có người là sinh viên Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, chắc chẳn nhà nhà sẽ giơ ngón tay cái lên khen ngợi.
Đồng lứa với bọn họ đều coi trọng chuyện học hành của bọn nhỏ hơn trước kia, càng kính trọng người đọc sách hơn.
ần Thao muốn kết hôn với Dương Nguyệt Đình, nhà họ Dương mở miệng đã đòi năm trăm ngàn sính lễ. Nhưng nghe nói, đó là vì Dương Nguyệt Đình không thích Tăn Thao, không muốn gả cho Tân Thao. Cho. nên mới đòi sính lễ cao đến vậy, coi như là từ chối sự theo đuổi của Tân Thao."
"Lễ hỏi bên thành phố Thiệu của chúng ta bình thường cũng chỉ trên dưới một tấm ngàn, Dương Nguyệt Đình biết nhà Tân Thao không thể lấy ra nhiều tiền như vậy. Cho nên mới cố ý hét giá cao như thế. Nghe nói trước kia cô ta đã từ chối Tân Thao mấy lần, nhưng Tần Thao cứ theo đuổi không buông, nên cuối cùng mới phải ra yêu cầu sính lễ này.”
"Cho nên, nếu sau này hôn sự của Tần Thao không thành công, hai người cũng đừng tự trách, vì chuyện này không có quan hệ gì với việc hai người có cho Tần Quyên mượn tiền hay không.”
“Thật ra hiện tại các bậc cha mẹ đều khá văn minh, thường thì cũng không đòi sính lễ gì. Dù sao thì cuộc sống của mọi người cũng đã khá hơn rồi, ai muốn có thể diện thì tự thêm tiền vào sính lễ rồi đưa cho nhà gái.”
Nói đến đây, bà Tân hỏi Tân Mai chuyện sính lễ của con dâu.
Tân Mai nghe đến chuyện nhà họ Tô không những không căn sính lễ, mà còn chuẩn bị cho con gái của hồi môn gấp năm lần sính lễ, thì vô cùng kinh ngạc.
Bà ấy vừa cười vừa chúc mừng ông bà Tần có con dâu tốt như vậy, còn khuyên ông bà Tân nên đối xử với cô như con gái ruột trong nhà.
"Nhất định rồi." Bà Tân cười ha hả nói.
Sau khi tiễn khách xong, Tần Lãng lái xe đưa mọi người về nhà.
Ba đứa nhỏ bắt đầu ngáp, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đưa bọn nhỏ lên lầu đi ngủ.
Dỗ dành ba đứa nhỏ ngủ xong, Tô Thi Hàm mới. nói chuyện phiếm cùng Tăn Lãng, cô nói họ hàng nhà họ rất thú vị.
Tân Lãng cười nói: "Cũng có một số cực phẩm, nhưng nhà anh không có mời đến, tránh cho họ phá hỏng không khí buổi tiệc."
“Ai?” Tô Thi Hàm ngạc nhiên hỏi.
Hôm nay có rất nhiều họ hàng tới, Tô Thi Hàm và Tân Lãng chào hỏi đám người tới bắt chuyện, cũng không chú ý tới việc thiếu người nào.
Cô suy nghĩ một chút: "Là Cô hai của anh sao?”
"Trước kia tuy rằng cô không nhớ rõ họ hàng của Tần Lãng, có điều Tần Lãng đã nói trước với cô danh sách khách mời lần này.
Cô nhớ hình như không có Cô hai của Tần Lãng.
Lúc trước Tăn Lãng nhắc tới họ hàng với cô, khi nói tới Cô hai anh có nói là không thích người nhà của cô hai. Bởi vì trước kia người nhà của Cô hai Tân Quyên từng làm vài chuyện khiến anh chán ghét.
"Ừm, không mời nhà bà ấy" Tân Lãng kể cho Tô. Thi Hàm nghe chuyện hôm qua Tân Quyên biết Tân Lãng vừa ký được hợp đồng 20 triệu, nên lập tức đến nhà họ để mượn 3 triệu.
Sau khi Tô Thi Hàm nghe xong thì líu lưỡi không nói nên lời, có điều dù sao thì đây cũng là Oô hai của Tần Lãng. Cho nên Tô Thi Hàm không bàn luận thêm, chỉ nói ông bà Tân đã làm đúng, bà Tân hành động quả quyết, không có dây dưa lòng vòng.
Cô cũng nói với Tân Lãng, tuy rằng chúng ta tuy kí được đơn hàng hai mươi triệu, nhưng loại đơn hàng. lớn thế này đâu phải mỗi ngày đều có, e là một năm. cũng không được mấy đơn.
Rất có thể vài năm mới bán ra được một tác phẩm, suy cho cùng mấy loại tượng gỗ được điêu khắc này, chủ yếu để sưu tầm chứ đâu phải vật dụng hãng ngày.
Cho nên trong nhà vẫn phải tiết kiệm, không thể vì lần này kí được đơn hàng lớn mà tiêu tiền như nước, xa hoa lãng phí.
Tiền chỉ nên chỉ tiêu cho những việc cần thiết
"Được, cẩn tuân ý chỉ của bà xã đại nhân” Tần Lãng cười nói
Nhìn bà xã nhà mình không giống với các cô gái khác. Không nói đến những cô gái khác, chỉ nói đến bạn gái trước của hẳn là Triệu Lộ Lộ, cái gì cũng phải là đồ tốt nhất, luôn so bì với những cô gái khác cao hơn mình.
Mỗi tháng hắn chỉ có một nghìn năm trăm tệ tiền sinh hoạt phí, đã phải chu cấp cho Triệu Lộ Lộ hơn phân nửa, nên hẳn chỉ có thể ăn mì tôm.
'Vốn hẳn tưởng rắng Triệu Lộ Lộ thật lòng thích hắn, hẳn cũng cam chịu chu cấp. Thế nhưng sau này anh phát hiện ra mình chỉ là lốp xe dự phòng cho mối tình đầu của Triệu Lộ Lộ...
Chậc! Đúng là ném hết chân tình cho chó ăn.
Uổng công mấy tháng ăn mì gói.
Sau khi ở bên cạnh Tô Thi Hàm, hắn phát hiện ra chuyện gì Tô Thi Hàm cũng lo lắng cho hắn. Cho dù hắn làm ăn có nhiều tiền, cũng vẫn luôn nhắc nhở hẳn đừng tiêu tiền như nước.
Hơn nữa, chính bản thân Tô Thi Hàm cũng không nỡ tiêu tiền.
Lúc trước ở Quảng Châu cùng bạn bè ra ngoài mua sảm, mua tám bộ quần áo cũng chỉ mất có hơn hai nghìn tệ.
Quần áo của Triệu Lộ Lộ không có bộ nào trên một nghìn tệ cả, bộ nào cũng phải trên hai nghìn.
Mà quan trọng hơn, hẳn phát hiện ra quần áo mà bà xã nhà hẳn mua, dù chất lượng hay kiểu dáng cũng không hề kém những bộ quần áo mà Triệu Lộ Lộ mua Càng khỏi phải nói đến hiệu quả sau khi bà xã nhà. mình mặc những bộ quần áo đó lên, hoàn toàn đè ép. Triệu Lộ Lộ.
Một khi có so sánh mới phát hiện một người phụ nữ có thật lòng yêu hẳn hay không, căn bản không cần phải hỏi ra miệng, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng có thể đễ dàng nhận ra.
Tân Lãng cảm thấy hiện tại hẳn thật sự rất hạnh phúc. Nghĩ đến đây, hân cực kì hăng hái, bảo Tô Thi Hàm đi nghỉ ngơi trước, sau đó đến bức bình phong trong phòng sách tiếp tục vẽ bản thảo.
Ngành nghề điêu khắc gỗ, nếu nói đơn giản thi chỉ là bắt chước bản thảo thiết kế là được, nhưng khó ở chỗ là cách sáng tạo và 'cách tân'.
Bức điêu khắc này của Tăn Lãng còn là một bức. bình phong sáng tạo và cách tân.
Cái này cần Tân Lãng động não, phác thảo hình ảnh trong đầu rồi mới vẽ ra giấy thiết kế được.
Lúc Tân Lãng đang thiết kế bản thảo, Tô Thi Hàm còn chưa ngủ. Cô nhắn tin với Lâm Tiêu để nói cho cô ấy ngày tổ chức lễ đính hôn của cô và Tần Lãng, cùng với ngày tổ chức tiệc trắm ngày của bọn nhỏ đã được xác định.
Đó là ngày 26 và 27 tháng này.
Lâm Tiêu nói ngày 25 cô ấy sẽ đến đây.
Tô Thi Hàm gửi cho Lâm Tiêu một đống ảnh chụp. của bọn nhóc, khiến Lâm Tiêu chỉ tiếc không thể xuyên tường đến gặp con trai con gái nuôi ngay lập tức.
Trò chuyện một lát, Tô Thi Hàm tắt di động đi nghỉ ngơi.
Tân Lãng vẽ hơn một tiếng, cổ hơi mỏi nên hẳn buông bút xuống, đi ra ban công thả lỏng mắt.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |||||
Sau khi thả lỏng mắt xong, hần quay người lại dựa vào lan can. Nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của bọn nhỏ và bà xã lúc ngủ, hẳn nghĩ đến một chuyện.
Hắn bèn lấy di động ra, gửi một tin nhắn cho đám bạn cùng phòng,
Nói cho bọn họ biết chuyện tiệc đính hôn của mình và Tô Thi Hàm.
Ba người bạn trong nhóm lập tức hoan hộ, chúc. mừng Tân Lãng.
Sau đó Dương Bân hỏi người duy nhất trong kí túc xá có bạn gái chính là Tân Lãng cách để theo đuổi con gái.
“Anh Lãng! Anh có chiêu gì hay không? Dạy cho cẩu độc thân là em một chiêu đi."
"Đúng vậy! Xin anh Lãng dạy cách theo đuổi con gái để thoát khỏi cuộc sống độc thân, em cảm thấy theo đuổi con gái thực sự rất khó khăn... Mỗi lần nói chuyện với họ, mới nói được mấy câu họ đã không trả lời tin nhắn của em nữa.”
Tân Lãng nhìn mấy lời này, ngẩng đầu nhìn bà xã và mấy đứa con trong phòng, mỉm cười soạn tin nhắn: "Theo đuổi con gái không khó! Chỉ cần nói bốn câu là có thể khiến cho con gái đồng ý làm bạn gái của cậu.”