Phương Nhã Nhàn nói: "Đúng rồi Thi Hàm, kết quả thi cuối kỳ của bọn con đã có chưa? Năm nay con thi như thế nào?”
Con gái của bà chính là sinh viên giỏi. Trước đây, Phương Nhã Nhàn chưa bao giờ lo lắng vẽ điểm số của con gái mình. Nhưng bây giờ đây vì con gái phải sinh con nên nhất định đã bị chậm trễ chương trình học khá nhiều. Cộng thêm một năm mang thai ba, có lẽ cuối kỳ con gái còn lo lắng chuyện trở về nhà cũng không biết ôn tập như thế nào, chắc là có thể con gái sẽ thị không tốt.
Tô Thi Hàm nghe mẹ nói xong, nhẹ nhàng gõ gõ đầu nói: "Quên mất! Chắc là hôm qua đã công bố điểm số. Con đi kiểm tra một chút”
Tô Thi Hàm nói xong trước tiên đi vào phòng ngủ phụ gọi Tần Lãng. Sau đó vào phòng làm việc lấy laptop, đăng nhập vào trang web chính thức của trường, nhập mã số học sinh và mật khẩu, kiểm tra kết quả bài thi cuối kỳ.
Bảng điểm đều đạt loại giỏi, phía sau có một câu chúc mừng cô đạt được thành tích cao nhất toàn khoa tất cả các môn.
Tô Thi Hàm hài lòng nở nụ cười, sau đó quay sang nói với Tân Lãng: "Tân Lãng! Anh cũng qua đây kiểm tra kết quả đi”
'Tăn Lãng ngồi xuống, mở trang web chính thức. của trường Học Viện Kỹ Thuật Ứng Dụng Thượng Hải. Tiếp đó nhập mã số học sinh của mình để kiểm tra điểm.
Tô Thi Hàm ngồi ở bên cạnh Tân Lãng, chờ đợi kết quả của trang web, Tô Thi Hàm còn căng thẳng hơn Tần Lãng.
Cô sợ việc mang thai và sinh nở sẽ khiến việc học của Tân Lãng bị đình trệ và khiến Tân Lãng trượt môn.
Sau khi có kết quả, cả hai đều rất hài lòng.
Tần Lãng đạt điểm tối đa môn kinh tế vi mô, các môn khác đều trên 90 điểm.
Thành tích này trước kia cho đến bây giờ Tân Lãng cũng chưa từng lấy được. Bảng xếp hạng phía dưới của hắn là đứng đầu trong lớp!
Nhắc nhở hẳn có thể xin học bổng hạng nhất. Còn Tô Thi Hàm là người đứng đầu toàn khoa có thể trực. tiếp nhận được học bống cấp quốc gia.
“Thật tốt quá. Tân Lãng, anh ở vị trí thứ nhất” Tô Thi Hàm vui vẻ nói
Tần Lãng nhìn cô cười, nói: " Là do Thi Hàm nhà chúng ta phụ đạo tốt”
Phương Nhã Nhàn vừa đến phòng làm việc, nhìn thấy biểu hiện của hai người, lập tức hỏi:" Điểm thi thế nào rồi?"
Tô Thi Hàm ngẩng đầu vui vẻ nói: "Mẹ, Tân Lãng và con đều làm bài thi rất tốt. Con là người đứng đầu trong khoa còn Tân Lãng thì đứng đầu lớp”
Vẻ mặt Phương Nhã Nhàn rất kinh ngạc.
Con gái và Tân Lãng gần đây phải chăm sóc cho ba đứa nhỏ. Hơn nữa hai tháng trước con gái vừa mới sinh con. Lúc ấy Tân Lãng còn ở Trung tâm ở cữ và bệnh viện để chăm sóc hơn một tháng. Sao hai người đều có thể thi đạt được điểm cao chứ?
Bà hơi nghĩ ngờ nói: " Thật sao? Con không được nói đối mẹ"
Tô Thi Hàm biết bà không tin nên chỉ đơn giản đưa laptop cho bà nhìn phiếu điểm của chính mình. Lại cho bà nhìn phiếu điểm của Tăn Lãng
Phương Nhã Nhàn thấy quả nhiên đúng như lời con gái nói lúc này khuôn mặt mới nhẹ nhàng giãn ra.
Tô Thi Hàm nhìn mẹ nở nụ cười, trong mắt có chút kiêu ngạo tự đắc: "Mẹ, con nói dối mẹ sao? Tân Lãng và con đều có điểm số rất tốt”
Phương Nhã Nhàn trong lòng rất hạnh phúc. Con gái bà sinh con, điều làm bà lo lằng nhất chính là việc con gái mình hướng đến cuộc sống gia đình mà bỏ bê việc học tập của chính mình. Nhưng hiện tại xem ra việc này không đáng lo. Thành tích học tập của con gái vẫn ưu tú như cũ.
Hơn nữa, điểm số của Tân Lãng cũng khiến bà kinh ngạc. Bà không ngờ Tân Lãng lại học tập tốt như vậy. Tuy rằng trường học so với trường của con gái kém hơn khá nhiều nhưng có thể lấy được thành tích cao nhất của lớp cũng thật sự là học sinh ưu tú.
Phương Nhã Nhàn không dám biểu hiện quá vui mừng, sợ hai đứa nhỏ sẽ tự kiêu. Bà khuyên nhủ: “Được rồi! Kỳ thi lần này hai đứa làm tốt lắm. Nhưng học kỳ sau hai đứa sẽ bước vào năm cuối, vẫn phải tiếp tục cố gắng chăm chỉ. Mẹ biết hiện tại hai người các con đã mở cửa hàng còn muốn chăm sóc cho ba đứa trẻ. Cuộc sống sinh hoạt còn rất nhiều chuyện nhưng mà không thể bỏ bê học tập, hiểu không?
Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng gật đầu.
Phương Nhã Nhàn trong lòng cảm thấy mỹ mãn nói: "Được rồi, hai đứa ở đây chơi đi. Mẹ đi xem công nhân lắp đặt như thế nào”
Bà vui vẻ xoay người rời đi, để lại phòng khách cho Tân Lãng và Tô Thi Hàm.
Chỉ còn lại có hai người bọn họ, Tô Thi Hàm vui vẻ ôm lấy Tân Lãng nói: "Tần Lãng thật tốt quá. Kỳ sau hai người chúng ta đều có thể đạt được học bổng. Học bổng quốc gia là 8.000 nhân dân tệ. Học bổng hạng nhất của trường là ít nhất cũng có 5.000 nhân dân tệ. Như vậy thì chúng ta lập tức có nhiều hơn mười nghìn nhân dân tệ rồi!
Tần Lãng vòng tay qua eo cô, trên mặt nở nụ cười. Hơn mười nghìn nhân dân tệ với hắn mà nói không tính là gì cả. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ tham tiền nhỏ của Tô Thi Hàm trong lòng hắn rất vui vẻ.
Hơn nữa đây chính là lần đầu tiên hắn giành được học bổng của trường đại học, quả thực là điều đáng mừng.
Quả nhiên có vợ là học sinh ưu tú thì thành tích của chính mình cũng được nâng lên!
Ăn cơm trưa xong, ba đứa bé đi ngủ trưa, Tô Thi Hàm nháy mắt với Tần Lãng lôi kéo hẳn lên tầng 11.
“Tới nơi này làm cái gì vậy?” Tân Lãng hỏi
“Mang anh đi xem phòng vẽ tranh của em. Tần Lãng em phải vẽ cho anh một bức chân dung” Bởi v trong nhà có người giúp việc lại có cả mẹ cô ở đó nên
Tô Thi Hàm nhờ mẹ cô một chút, lập tức cảm thấy thư' thái hơn rất nhiều.
Những lúc rảnh rỗi, cô thường nghĩ rất nhiều việc.
Ví dụ như tiệc đính hôn sẽ được tổ chức vào tháng này, cô muốn làm một cái gì đó đặc biệt cho Tần Lãng.
Ví dụ như vẽ một bức chân dung cho Tần Lãng.
“Vẽ chân dung anh ư?" Tăn Lãng nhìn thấy Tô Thi Hàm đang chuẩn bị những thứ như bứt lông và sơn.
Hắn cảm thấy điều này rất mới lạ. Trước đây khi đi chơi ở bên ngoài nhìn thấy ven đường cũng sẽ có người vẽ tranh cho người khác. Một bức tranh chân dung cũng chỉ mất mấy chục đồng nhưng hắn cũng không muốn tốn tiền để tham gia loại náo nhiệt kia.
Lúc này đây vợ ưu tú nhà mình nói sẽ vẽ tranh cho hẳn. Đương nhiên hắn rất hứng thú.
Hơn nữa nhìn thấy phải dùng đến cả sơn thì có lẽ sẽ vẽ cho hẳn bức tranh sơn đầu.
Hắn đóng cửa phòng lại và ngay lập tức bất đầu cởi quần áo.
Suy cho cùng, khi vẽ một bức chân dung, trạng thái nguyên sơ mới là tốt nhất.
Trên TV thường nói như vậy.
Cho nên khi Tô Thi Hàm chuẩn bị bút lông, sơn đầu và khung tranh lồng kính xoay người lại để vẽ cho Tần Lãng, lập tức nhìn thấy Tân Lãng đang ngồi trên ghế đấu chỉ còn lại một chiếc quần đũi.
Cọ vẽ trong tay Tô Thi Hàm lập tức rơi xuống đất Đầu nhỏ của cô bị choáng váng.
Giơ tay sờ mũi một cái, cảm thấy bị chảy máu
Cô xấu hổ nhanh chóng xoay người chạy sang chỗ khác. Vừa e lệ nói chuyện vừa không quên liếc mắt nhìn về phía Tân Lãng ở bên kia nói:" Tần Lãng Anh.. anh mau mặc quần áo vào đi”
Tuy rằng hai người đã ngủ chung một giường nhiều ngày, thậm chí đêm qua còn có chút tiếp xúc thân mật hơn một chút. Nhưng mà bây giờ là giữa trưa nhìn thấy dáng người Tân Lãng quá đẹp như vậy cô. vẫn đỏ mặt, tim đập nhanh hơn.
“Thi Hàm, không phải em muốn vẽ anh sao? Để như vậy vẽ, có thể vẽ ra dáng người anh càng tốt hơn”
“Nhưng nhưng...”
“Thi Hàm đừng ngại ngùng. Anh còn chưa xấu hổ khi tự mình làm người mẫu cho em mà”
Khuôn mặt của Tô Thi Hàm vẫn rất đỏ. Trước đây cô chưa từng vẽ qua bức tranh kiểu như vậy, cho dù trước đây lúc học vẽ thầy giáo sẽ tìm người mẫu hình thể đến. Nhưng mà đều mặc quần áo và tạo dáng. Bởi vì yêu cầu học tập của bọn cô chỉ là phối màu như thế nào và vẽ họa tiết quần áo v.y.
Nhưng cô biết rằng rất nhiều người học chuyên ngành hội họa thật sự cũng có kiểu người mẫu như vậy.
Nghĩ đến đây cô sợ Tần Lãng hiểu lầm mình, cô quay đầu lại muốn giải thích cho Tân Lãng, lại đụng phải Tân Lãng cởi trần, còn có cơ bụng sáu múi. Tần Lãng cực kỳ có sức lực. Ánh mắt cô giống như bị điện giật chạy khắp toàn thân. Không dám nhìn thẳng vào
Tân Lãng, cẳn chặt miệng giải thích rằng: "Tần Lãng! Cài này... em học vế tranh, trước nay chưa bao giờ vẽ người mẫu như vậy."
“Tất cả đều có mặc quần áo”
Tân Lãng nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cười nói: "Vậy thì càng đúng lúc. Hiện tại em có thể lấy anh ra để luyện tập cho tốt”
Vừa nói, Tân Lãng cũng đi tới sau lưng Tô Thi Hàm. Ôm lấy cô từ phía sau nói: "Đừng căng thẳng, đây là bức chân dung riêng của hai chúng ta, chỉ cho anh và em xem thôi”
Tô Thi Hàm vừa nghe lời này, lông mi khẽ run lên, cảm thấy được vẽ Tân Lãng thế này thật sự rất đặc biệt, không khỏi ngượng ngùng gật đầu.
Tiếp theo, Tô Thi Hàm vẽ cho Tân Lãng một bức chân dung. Dưới sự gợi ý của Tô Thi Hàm, Tân Lãng lấy một tấm lụa sa tanh rất trơn mịn bóng loáng. Sau đó ngẩng đầu, nắm lười biếng trên ghế sofa.
Trên mặt đất, có hoa quả do Tô Thi Hàm chuẩn bị cho dịp này cùng với những đồ trang trí cao cấp.
Khi Tô Thi Hàm bắt đầu vẽ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng. Ánh nẳng buổi chiều bên ngoài ô cửa sổ chiếu xuống khiến cô trông xinh đẹp lạ thường.
Tần Lãng thoải mái thưởng thức vẻ đẹp của vợ mình.
“Thi Hàm! Lúc em đang vẽ anh, trong đầu có hình. dung ra dáng vẻ của anh hay không? Có phải giống như em đang dùng tay miêu tả ra hình dáng của anh không?”
"Tân Lãng, anh đừng nói chuyện."
“Tại sao?"
“Nói chuyện sẽ phá hỏng cảm hứng của em. Đương nhiên cô sẽ không nói. Tần Lãng vừa mới nói câu đó đã làm cô thoát ra khỏi trạng thái vẽ tranh sau đó bắt đầu suy nghĩ lung tung
“Thi Hàm! Lần sau lúc anh vẽ tranh cho em, em có thể muốn nói gì thì nói" Tân Lãng cười nói.
Mặt Tô Thi Hàm càng đỏ hơn.
Ý của anh ấy là lần sau khi anh ấy vẽ cô cũng muốn cô giống như anh ấy vậy sao?
Cái đó~
Xấu hổ chết!
Nhưng Tần Lãng thật sự sẽ vẽ cô sao?
Tiếp theo, Tân Lãng ngừng trêu chọc cô vợ thẹn thùng của mình. Nếu không, cô vợ nhà mình phải cúi đầu thấp đến tận thùng sơn thì sẽ vẽ anh như thế nào đây?
Thật là quá dễ thương đi.
Đang vẽ bức tranh được hơn một nửa, điện thoại di động của Tô Thi Hàm bồng đổ chuông. Đó là cuộc gọi của Phương Nhã Nhàn nói với cô rắng ba bé cưng đã tỉnh.
Tô Thi Hàm kêu Tân Lãng đợi cô ở đây một lát
Cô đi lên tầng xem các bé cưng. Nhìn xem chúng có. đói không, sau đó lại xuống tiếp tục vế tranh cho anh.
“Được” Tân Lãng đồng ý ngay.
Tô Thi Hàm lên tăng đi vào phòng ngủ, ba bé cưng đều đã thức giấc. Sau khi ngủ một giấc bụng đã sớm đói kêu vang, đang năm khóc rất to. Vừa nhìn thấy Tô Thi Hàm, ba bé cưng càng khóc to hơn.
Tô Thi Hàm bế Khả Hinh đang khóc lớn nhất lên cho cô bé ăn trước. Hơn nữa an ủi ba bề cưng: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, đừng khóc, đừng khóc, mẹ ở đây."
"Bà ngoại lập tức sẽ lấy sữa cho các con uống ngay."
Phương Nhã Nhàn đi lấy bình sữa để pha sữa bột cho các bề cưng.
Sau khi lần lượt cho ba bé cưng uống sữa xong lại thay tã lớt mới. Nứa tiếng sau, cuối cùng ba bé cưng cũng an tĩnh trở lại
Phương Nhã Nhàn đã quá mệt mỏi, đỡ lấy cái eo ngồi ở mép giường. Nhìn các bé cưng lúc này giống như thiên thần nhỏ, ánh mắt bà dịu dàng, xúc động nói: "Thi Hàm, ba đứa bé thật sự rất khó đế chăm sóc.
“Khi các con trở về Thượng Hải, hãy thuê thêm mấy người giúp việc. Rồi tìm một người trông trẻ chuyên nghiệp. Đừng lo lắng về việc tốn tiền, nếu không đủ tiền chỉ cần nói với mẹ một tiếng là được”
Thực ra, bà cũng muốn giúp con gái chăm sóc cho các bé cưng nhưng thân thể bà đã không thể chịu nổi.
Nếu như Tân Lãng thật sự có thể chữa khỏi bệnh đau thắt lưng của bà thì tốt rồi. Bà có thể đích thân đến đó chăm sóc các bé cưng giúp con gái.
Tô Thi Hàm nói: "Mẹ, có con và Tân Lãng cùng lo liệu, mẹ không cần phải lo lắng."
Ở Thượng Hải, có sự giúp đỡ của đì Vương, cô và Tần Lãng đều không quá bận rộn.
Hơn nữa khi các bé cưng còn nhỏ, là lúc cha mẹ cần đồng hành cùng bọn chúng. Vì vậy cô và Tần Lãng sẵn sàng dành nhiều thời gian hơn cho các bé cưng.
Nghĩ đến khả năng chăm sóc con của Tần Lãng, Phương Nhã Nhàn gật đầu và khen ngợi chân thành: "Tần Lãng thật sự rất tốt, mạnh mẽ, chăm sóc con cái cũng rất cẩn thận. Không giống một số người, chỉ có một đứa bé cưng thôi cũng hoàn toàn không biết làm cách nào chăm sóc...”
Tô Thi Hàm thấy mẹ cô khen ngợi Tần Lãng, lông mày khẽ cong, nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mẹ cô coi như biết rõ Tần Lãng tốt.
Phương Nhã Nhàn nghĩ đến một chuyện: "Thi Hàm, mấy ngày nữa con sẽ đến nhà Tân Lãng. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện để kiểm tra cơ thể một chút, nhìn xem sự hồi phục vết mổ tử cung của con như thế nào. Còn cả việc hồi phục của con sau sinh mổ. Dù sao sinh mổ cũng là một ca đại phẫu dùng dao kéo, phải thật chú ý tình hình khôi phục sau phẫu thuật."
Tô Thi Hàm gật đầu: "Được."
Về tình trạng thân thể của mình, Tô Thi Hàm đã phát hiện ra từ sau khi Tân Lãng giúp cô chữa trị, thân thể của cô ngày một tốt lên.
Bây giờ sau eo đã không đau nhức, vấn đề vết mổ, tử cung chắc là cũng tốt. Bởi vì hôm nay Tân Lãng đã cho cô giảm bớt thuốc uống. Vốn đĩ mấy ngày nay cũng bàn bạc sẽ đến bệnh viện xem xét lại lần nữa.
Đúng lúc mẹ cô nhắc đến vậy thì đi cùng mẹ thôi.
Cũng là để mẹ cô yên tâm. Càng làm cho mẹ cô biết rằng Tân Lãng không chỉ có trông con giỏi mà y. thuật của anh ấy cũng rất lợi hại. “Vậy thì bây giờ mẹ sẽ đặt lịch hẹn trước cho con. vào lúc tám giờ sáng mai” Phương Nhã Nhàn nói rồi cầm lấy di động.
“Được ạ” Tô Thi Hàm gật đầu.
- ---
Ở tầng trên, sau khi Tô Thi Hàm đặt được lịch hẹn trước bèn xuống tầng, đi đến tăng 11.
Vừa mở cửa, cô đã thấy Tăn Lãng ngồi trên ghế tựa sô pha, trên tay căm một quyển sách nho nhỏ trong túi vải.
Nhìn thấy bìa của quyển sách kia, cô còn chưa kịp đóng chặt cửa, khuôn mặt ửng hồng vội vàng chạy tới, chuẩn bị giật lấy sách trong tay Tân Lãng.
Tuy nhiên thực lực của cô kém xa so với Tần Lãng. Cho nên không cướp được ngược lại đổi lấy được một cặp mắt đen ẩn chứa ý cười của Tân Lãng: “Thi Hàm, không ngờ rằng em vốn dĩ lạnh lùng lại thật sự thích xem loại sách như vậy”
**
“Hơn nữa bên trong rất nhiều cảnh tượng miêu tả đều rất hay. Anh sẽ đọc cho em nghe”
“Vào một đêm nhu hòa ấy..."
Tô Thi Hàm sắc mặt đỏ như ứa máu. Cô đương nhiên biết những thứ miêu tả trong sách rất lộ liễu. Bởi vì ngày đó mạng Internet không quá khắt khe, lại là một cuốn sách ngôn tình nho nhỏ của Loan Loan bên kia gửi đến.
Tác giả viết rất cởi mở, đối với thanh thiếu niên thời kỳ các cô, đặc biệt là sau khi từng có tình một đêm cùng với Tân Lãng, cô rất thích đọc những chuyện ngôn tình nhỏ như vậy.
Lưu giữ một số bản sao.
Nhưng tất cả đều bị cô giấu dưới đáy hòm. Không biết làm cách nào lại lọt vào trong tay Tân Lãng.
“Tần Lãng! Anh đừng đọc, trả sách cho em” Nói xong, Tô Thi Hàm đỏ mặt đi tới cầm lấy cuốn sách ngôn tình trong tay Tân Lãng.
Hai người giành nhau tới lui, Tần Lãng lại đang cố ý trêu chọc Tô Thi Hàm. Tô Thi Hàm càng dùng sức. mạnh hơn. 'Phịch' một tiếng, chiếc ghế sô pha Tân Lãng đang ngồi lập tức đổ xuống.
Cả hai cùng ngã xuống đất.
Tô Thi Hàm tình cờ đè lên trên người Tân Lãng.
Mà trên người Tần Lăng lúc này chỉ được phủ một lớp lụa sa tanh đỏ như máu.
Bầu không khí lập tức thay đổi.
Tần Lãng dù chật vật vẫn ung dung vòng tay ôm eo thon của Tô Thi Hàm, trầm giọng nói: “Thi Hàm, dáng vẻ của em thế này thật quá đáng yêu. Anh muốn hôn em”
Tô Thi Hàm chưa kịp định thần lại. Sau đầu đã bị giữ chặt, Tân Lãng hôn lên môi cô.