Tần Huyên đặc biệt thích câu cá, cậu bé dùng tay nhỏ nắm lấy cần câu, ném bên này lại ném bên kia làm cho Tăn Lãng bị nước bản tung tóe khá nhiều. Tân Huyên chơi vô cùng vui vẻ.
Vũ Đồng ngoan hơn nhiều, ngoan ngoãn nặn cục đất sét trong lòng bàn tay mà Tô Thi Hàm đưa cho, cuối cùng có lẽ đói bụng nên nặn ra hình chiếc bánh bao rồi nhét vào miệng.
Thấy vậy, Tô Thi Hàm nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con bé, ngăn con bé đưa nó vào miệng.
Khi cô muốn lấy đất sét ra khỏi tay con bé, bé cưng đã giữ chặt nó, như thể đó là phần đồ ăn của con bé vậy. Lại còn phát ra âm thanh “ê a", ngẩng đầu lên nhìn Tô Thi Hàm với ánh mắt trách móc, miệng nhỏ hơi chu lên.
Nhìn thấy vậy người làm mẹ như Tô Thi Hàm cũng bất lực mỉm cười và nói: "Ngoan! Đây là đất sét, con không ăn được đâu Vũ Đồng."
Nhưng mà tiểu tham ăn Vũ Đồng lại không quan tâm. Chỉ muốn cho đồ vật nhỏ bé ở trong tay vào miệng. Tô Thi Hàm càng ngăn lại, con bé càng muốn làm cho bằng được.
Cuối cùng không thể làm được, dứt khoát chu miệng 'oa oa' khóc lên.
Hướng về phía Tần Lãng khóc to.
“Sao vậy?" Tần Lãng buông căn câu cá trong tay Tần Huyên xuống, quay đầu hỏi.
"Ô ô..." Vũ Đồng khóc nhìn Tần Lãng, sau đó nhìn Tô Thi Hàm hai mắt to ngân ngấn nước mắt, như là đi với Tần Lãng mách lẻo nói: Vợ của cha bắt nạt con này.
Tô Thi Hàm nhìn Vũ Đồng đang mách thì lẻo dở khóc dở cười. Không khỏi giải thích với Tần Lãng rằng cô nhóc muốn ăn đất sét nhưng bị cô ngăn lại, sau đó lập tức không vui.
“Vợ à! em bế Khả Hinh chơi đất sét đi. Anh đem Huyên Huyên bỏ vào xe đẩy rồi anh sẽ ôm Vũ Đồng chơi câu cá." Tần Lãng đứng dậy, ôm lấy Huyên Huyên đưa cậu bé vào xe đẩy.
Tô Thi Hàm chỉ vào cục đất sét mà Vũ Đồng đang nấm chặt trong tay, không ai có thể lấy đi và nói: "Thứ này phải lấy ra, nếu không Vũ Đồng sẽ nhét vào miệng khi chúng ta không chú ý."
“Được” Tần Lãng bế lấy Vũ Đồng, dùng tay vuốt ve chóp mũi của cô bé nói: "Vũ Đồng, mama là vì muốn tốt cho con. Đồ vật con đang cầm trong tay không ăn được, ăn vào sẽ bị ngộ độc, con biết không?”
Vừa nói, Tần Lãng vừa đưa Vũ Đồng đi xem cá.
Trong ao cá đều là cá đõ chơi làm giống như phim hoạt hình, đối với trẻ con có lực hấp dẫn rất lớn.
Rất nhanh lực chú ý của Vũ Đồng đã bị thu hút sang.
Thừa dịp con bé không để ý, Tần Lãng lấy cục đất sét trong lòng bàn tay bé ra đưa cho Tô Thi Hàm.
Tô Thi Hàm lặng lẽ hướng phía hắn giơ ngón tay cái lên.
Sự chú ý của con nít rất dễ dàng bị lay chuyển. Chỉ cần không nhắc đến đất sét và để cho cô bé không nhìn thấy cục đất sét lần nữa thì sẽ sớm quên rằng cục đất sét trong tay mình đã không còn nữa.
Đưa tay ra để bắt cá.
Chơi đến 9:30 tối, Tần Lãng nhận được điện thoại của bà Tần gọi hắn trở về.
Tần Lãng hỏi: "Mẹ à! là Cô hai đến sao?”
Bữa tiệc đính hôn lần này và tiệc 100 ngày của các bé cưng đều không mời cô hai của hắn là Tần Quyên.
Không biết có phải là Tân Quyên đến đây để gây rắc rối hay không.
Cho nên mẹ hắn mới không muốn hắn đưa Tô Thi Hàm và các bé cưng trở về.
"Không phải, cô ấy không đến. Hiện tại cô ấy bận nhiều việc ở nhà lắm làm gì có thời gian rảnh tới nhà chúng ta để gây chuyện được. Còn nhớ lần trước cô hai của con đưa Tân Thao đến nhà chúng ta vay tiền không.”
"Không phải Tần Thao nhất đinh phải lấy Dương Nguyệt Đình sao? Cậu ta còn nói nhà Dương Nguyệt Đình đồi sính lễ 500.000 nghìn khiến Tân Quyên đi khắp nơi vay tiền."
"Cuối cùng gom không đủ còn thiếu 300 nghìn. Đúng lúc con gái lớn của Tần Quyên là Tần Thanh Lan cũng đang ở thời điểm bàn chuyện cưới hỏi nên Tần Quyên lập tức đánh chủ ý lên trên người bạn trai của Tần Thanh Lan”
Lúc trước đã bàn bạc sính lễ là 100.000 nghìn.
Ngay lập tức tăng lên 400.000 nghìn."
"Nói muốn cưới con gái Tân Khánh Lan của bà ta thì phải đưa 400.000 nghìn tiền sính lễ!"
"Bạn trai của Tần Thanh Lan lăn này đến gặp gia đình Tần Quyên đã mang theo đủ sính lễ. Trước đó bạn trai Tần Thanh Lan đã chuẩn bị đủ 100.000 nghìn tiền sính lễ nhưng bây giờ không ngờ rằng mẹ vợ tương lai nhất thời tăng giá. Tăng lên tận 400.000 nghìn”
"Con đoán xem?”
Khi nói đến buôn chuyện phiếm, bất kể phụ nữ bao nhiêu tuổi đều rất thích nói về nó.
Nhất là buôn chuyện về Tân Quyên bên kia. Bà Tần đã rất muốn nói cho Tân Lãng nghe.
“Cô ấy đột nhiên tăng giá sính lễ. Hơn nữa một lượt cô ấy còn thêm 400.000 nghìn, thật quá đáng!" Làm một người đàn ông, Tân Lãng cũng phải thốt lên.
"Chứ còn gì nữa? Cuối cùng cũng không biết như thế nào. Bạn trai Tân Thanh Lan đưa ra 500.000 nghìn, trực tiếp mời bà mối đi đến nhà Dương Nguyệt Đình làm mai. Gia đình Dương Nguyệt Đình không nói hai lời bèn đồng ý ngay lập tức!"
"Chiều nay hai người đó đi lấy giấy đăng ký kết hôn!"
"Khi cô hai của con phát hiện ra đã bị chọc tức, nên đập phá đồ đạc ở nhà”
"Chúng ta cũng chỉ mới biết được tin này. Bác gái con đã đi rồi nên đêm nay bác gái con không thể trông Khả Hinh cho con nhưng không có việc gì cả, mẹ đã. giúp con tìm người. Cô út của con hôm nay sẽ ở lại nhà của chúng ta, cô ấy sẽ giúp con trông Khả Hinh”
"Tối nay, mẹ nhất định đảm bảo rằng con và Thi Hàm sẽ có thế giới riêng lãng mạn của hai người."
Tân Lãng nghe xong chuyện phiếm này. Không biết tại sao nhưng hẳn lại có một loại cảm giác buồn cười.
Việc mà gia đình của Tần Quyên đã làm.
“Được rồi mẹ. Con và Thi Hàm còn có Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh sẽ trở về ngay” Ở trong điện thoại, Tần Lãng cố nhịn xuống không cười.
Mặc dù Tần Quyên đối với nhà bọn họ bất nghĩa nhưng hẳn cũng không có ý định bỏ đá xuống giếng.
Sau khi cúp máy, Tô Thi Hàm đến hỏi tình hình. Tần Lãng nói cho Tô Thi Hàm chuyện của Tần Quyên bên kia.
Tô Thi Hàm sửng sốt một chút, hơi kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy sao? Đây không phải là bởi vì mẹ vợ tương lai tăng giá sính lễ khiến cho đối phương lật mặt cướp cô dâu của em vợ hay sao? Em còn tưởng rằng đây chỉ là chuyện xảy ra trong tiểu thuyết, không nghĩ rằng chuyện như vậy lại còn xảy ra ở hiện thực.”
"Có lẽ lúc này cô hai của anh đang rất tức giận. Em họ Tần Thanh Lan của anh chắc là cũng hối hận đến chết.”
Tần Lãng đỡ lấy Khả Hinh từ trong tay Tô Thi Hàm, đặt cô bé vào trong xe đẩy, nói: "Không cần biết bọn họ đang làm gì, chúng ta chỉ cần sống thật tốt cuộc sống nhỏ bé của mình là được rồi”
Tô Thi Hàm gật gật đầu: "Vâng!"
Về đến nhà, bà Tân cười ha ha để cho Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm lên tầng. Ba bé cưng ở lại dưới tầng.
Đêm nay bà Tần và Tần Như đi ngủ có thể trông được hai bé cưng.
Ông Tần lên tầng năm ngủ một mình.
Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng trông một bé cưng.
Đó là chiến lược tốt mà họ đã thương lượng ở nhà.
“Mẹ! trước tiên con sẽ bế mấy đứa nhỏ lên để tắm rửa cho chúng” Tần Lãng nói.
Bà Tần nói: "Không cần. Chuyện của ba bé cưng cứ giao cho chúng ta đi. Đêm nay là tiệc đính hôn của hai người các con."
Vừa nói xong, bà Tân ghé vào tai Tân Lãng, thấp giọng cười nói: "Một đêm xuân đáng giá ngàn vàng, con nên nhanh lên đi.”
"Mẹ..." Tần Lãng rất bất lực.
Mẹ hắn thế mà lại nói với chính hắn như vậy.
Hơi xấu hổ.
Có vẻ như mẹ hắn đã để cho hắn và Tô Thi Hàm ở ngoài một lát để bố trí cái gì đó trong phòng của hắn.
Muốn cho hẳn cùng Tô Thi Hàm một bất ngờ.
Cũng tốt.
Nếu không phải chăm sóc các bé cưng thì hắn và Tô Thi Hàm sẽ có nhiều thời gian và năng lượng hơn để làm chuyện yêu đương của người lớn. Thật sự sống thế giới riêng của hai người.
Và cũng rất mong chờ bí mật lớn mà Tô Thi Hàm muốn nói với hắn.