Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Còn có mình, còn có mình nữa, Thi Hàm! Cậu nhớ dạy bọn nhỏ kêu dì nữa nha. Tuy có chút khó gọi nhưng mà cũng dạy mới được đó!" Lương Tiểu Khiết cùng Lâm Tĩnh cũng hô hào.

Mấy người Chu Kỳ cũng không muốn yếu thế, nói với Tân Lãng: “Anh Lãng! Bọn nhỏ đều đã gọi baba rồi, nhưng anh cũng đừng quên bọn em nhé, bọn em về sau cũng sẽ thường xuyên qua thăm bọn nhỏ. Cho nên anh nhớ dạy bọn nhỏ gọi chú đó nha!"

“Mấy nhóc Tiểu bảo bối này thực sự quá đáng yêu, vừa nghĩ đến việc bọn nhỏ gọi một tiếng chú, trái tìm mình đều tan chảy mất!" Dương Bân với cái thân hình 80kg cũng bày ra một nụ cười khả ái

Khi tất cả mọi người còn đang đảm chìm trong không khí vui sướng vì Khả Hinh đã biết mở miệng gọi mama, bỗng một tiếng oa oa vang lên từ phía Khả Hình.

Vốn con bé gọi mama vì muốn đồ ăn trên bàn, vậy mà kết quả lại phát hiện là gọi gần nửa ngày cũng chẳng có ai phản ứng. Mama mặc dù ôm cô bé nhưng lại không đi vẽ phía bàn ăn, cho nên con bé nhịn không được, cuối cùng ủy khuất khóc thành tiếng.

Tần Lãng vừa tranh thủ thời gian an ủi con gái, vừa nói với vợ: "Vợ à! Khả Hinh của chúng ta đúng là một tiểu ăn hàng. Con bé tưởng rắng kêu mama là có thể đến chỗ bàn ăn, nhưng rốt cuộc không được, cho nên bây giờ khóc gào như vậy.”

Tô Thi Hàm một mặt bất đắc dĩ, một mặt đưa tay ôm con gái xoay người sang chỗ khác, quay lưng về bàn ăn bên kia.

“Khả Hinh không khóc nha! Khả Hinh ngoan nào. Khả Hinh hiện tại vẫn còn nhỏ cho nên không thể ăn đồ ăn của người lớn được đâu. Chờ Khả Hinh lớn thêm chút là con có thể cùng baba và mâm, còn có mấy người chú và dì cùng nhau ăn rồi. Khả Hinh chờ một chút có được không?”

Con bé khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dáng cực kỳ thương tâm. Tô Thi Hàm đành ôm con bé ra ghế sofa ngồi, để con bé chơi cùng anh trai với chị gái.

“Khả Hinh! Con xem nè, anh chị đều đang chơi đùa rất vui vẻ, con cũng cùng anh chị chơi với nhau được không? Khả Hinh không phải thích nhất là chơi cùng với anh chị hay sao? Đây là con thỏ mà Khả Hinh thích nhất nè, Khả Hinh cầm thỏ con chơi cùng anh chị nhé?”

Huyên Huyên cùng Vũ Đồng nhìn thấy em gái khóc, chúng đều quay qua nhìn mẹ, miệng còn y y nha nha nói gì đó.

Tiếng kêu của anh chị cuối cùng cũng lôi kéo được sự chú ý của Khả Hình. Con bé ngừng khóc quay sang nhìn anh chị một lúc, nhưng không đợi Tân Lãng và Tô Thi Hàm kịp thở phào, con bé khẽ nhấp nháy cái mũi nhỏ, rồi lại tiếp tục bật khóc.

Di Trần thấy thế, đi tới nói: “Cô Tôi Khả Hinh ngửi được mùi đồ ăn nhưng vẫn chưa quên được, thành ra mới khóc như vậy. Thế này thì không tốt lắm đâu, tôi thấy bọn nhỏ chắc cũng đói bụng rồi, không bằng chúng ta pha sữa cho chúng uống đi. Tôi sẽ ôm Khả Hinh ra ngoài đi dạo một vòng, đảm bảo con bé sẽ quên ngay thôi”

Tô Thi Hàm gật đầu, trước mắt cũng chỉ có cách này thôi.

Ba vị bảo mẫu ôm bọn nhỏ đi uống sữa bột, Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng thấy thức ăn được dọn lên cũng đú rồi, tất cả mọi người còn đang chờ bọn họ nên không thể đi cùng bọn nhỏ được.

Nhưng lúc ăn cơm, hai người không cách nào tập trung được. Nhất là Tô Thi Hàm, cô không ngừng, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào.

Lưu Hi thấy vậy, khẽ nói: “Mẹ mình nói không sai, thật sự là nuôi trẻ mới biết tấm lòng cha mẹ. Nhìn bộ dạng này của Thi Hàm cùng Tần Lãng, mình mới biết được, làm cha mẹ đúng là khó khăn thế nào”

'Tô Thi Hàm nghe thấy lời này, ôn nhu cười một tiếng, cô nói: “Nuôi bọn nhỏ có chút vất vả, nhưng đồng thời cũng thấy rất hạnh phúc. Nhìn thấy bọn nhỏ từng ngày lớn lên, học được nhiều điều, trong lòng mình cảm thấy rất vui và hạnh phúc”

“Giống như vừa nãy, bọn nhỏ tham ăn khóc rống lên, mình thấy thương nhưng đồng thời cũng rất vui vì bọn nhỏ đã bắt đầu biết thèm ăn rồi.

Lương Tiểu Khiết tán thành gật đầu nói: “Bọn nhỏ. đều đáng yêu. Mặc dù mệt nhưng mình cảm thấy đều thật đáng giát"

“Đúng đấy! Nhất là ba đứa nhóc nhà anh Lãng cùng chị dâu. Mỗi đứa đều đáng yêu như vậy, chỉ cần mỗi ngày nhìn thấy đều sẽ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, mệt mỏi gì đấy đều không sợi"

“Dương Bân nói không sai! Mọi người xem, vừa nãy khi nghe thấy Khả Hinh gọi chị dâu, đừng nói là chị dâu, một thẳng con trai như mình còn kích động suýt khóc. Sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, bọn nhỏ chính là món quà quý báu nhất mà thế giới này ban tặng cho chúng ta!"

“Không sai, không sai!”

Nghe mấy lời ghen tị của bọn họ. Tô Thi Hàm. cùng Tân Lãng tâm trạng cũng có chút khoan khoái.

Trong chốc lát, mấy người bảo mẫu ôm bọn nhỏ vào phòng. Ba đứa trẻ mỗi đứa một bình sữa nhỏ, nhìn thấy Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm lập tức vui vẻ dậm chân. Hiển nhiên đã quên chuyện tham ăn làm ầm vừa rồi.

Trẻ nhỏ, vẫn là rất mau quên.

Ba đứa nhỏ uống sữa xong, mấy vị bảo mẫu chơi với chúng một lúc. Không lâu sau, bọn nhỏ cũng nghiêng đầu ngủ trên ghế sofa, theo đồng hồ sinh học của cơ thể lúc này đã đến giờ ngủ của chúng, mấy dì đem xe đẩy ra ôm bọn nhỏ đặt vào.

Hơn tám giờ, bọn nhỏ đều ngủ rồi. Ba đì ăn xong cơm cũng đến giờ tan làm, cho nên Tần Lãng để họ về nhà trước.

Sau khi buổi tiệc trôi qua được một nứa, Lâm Tiêu đột nhiên đề nghị: "Hôm nay vui vẻ như vậy, không uống rượu thì không phải hơi phí hay sao? Thi Hàm! Tần Lãng! Hai người nói xem hiện tại chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi chúng ta, có phải nên uống chút rượu không nhỉ?”

Tân Lãng nhìn Tô Thi Hàm một cái, ra hiệu để cô làm chủ.

Tô Thi Hàm hôm nay cũng rất vui vẻ. Một là công ty Văn Hóa Hàm Lãng chính thức khai trương, hai là Khả Hinh nhà bọn họ cuối cùng cũng biết nói, mà tiếng đầu tiên chính là gọi mama.

Nghĩ tới mấy việc này, Tô Thi Hàm mặt đầy vui vẻ nói: “Được! Vậy chúng ta uống một chút đi!”

“Được! Quá tốt rồi!”

Ở đây đều là người trẻ tuổi, vừa nghe được uống rượu thì lập tức kích động lên.

Ba cô bạn cùng phòng của Tô Thi Hàm, ngoại trừ Lưu Hi ra thì hai người còn lại bình thường. Lúc tụ hội cũng không uống rượu nên có hơi ngượng ngùng. Thế nhưng hôm nay không giống mọi khi, ở đây đều là người một nhà, cho nên hôm nay bọn họ nhất định sẽ chơi thật thoải mái, xem thử tửu lượng của mình thế nào.

Tần Lãng biết tửu lượng vợ mình rất kém, thế là hắn đặc biệt bảo ông chủ mang ra bia Yên Kinh có nồng độ cồn thấp, cồn chỉ có 4 độ còn lại là vị nước trái cây đã lên men.

Lúc đầu nghĩ là chỉ để thêm náo nhiệt một chút, uống một chút cho vui cũng không đến mức say. Nhưng mà tình huống thực tế thì không khống chế được.

Ai cũng không nghĩ tới, Lương Tiểu Khiết hoàn toàn chính là “Một chén là say", hơn nữa cái này chỉ là nước trái cây lên men thôi đó. Uống say rồi là bắt đầu không kiêng nể gì nữa, chỉ uống có một lon Yên Kinh mà đã bắt đầu nháo ầm ĩ cả lên.

Lâm Tiêu bình thường đi vì công việc xã giao nên uống rượu cũng nhiều, cô thuận miệng nói: “Mình cảm thấy bia này không được, vẫn là uống rượu đế thì tốt hơn”

Tô Thi Hàm nghe xong, nghĩ thầm bản thân hôm nay xem như là bà chủ, không thể để cho khách mất hứng được, thế là cô nói: "Được! Vậy uống rượu!"

Cô còn không biết uống thứ rượu này nữa mà.

Tần Lãng nhìn gò má có chút đỏ của vợ, vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ cười nói: "Không muốn uống bia cũng được, nhưng nếu muốn uống rượu thì chỉ có thể uống rượu gạo hoặc rượu trái cây, mấy người đồng ý không? Đồng ý thì tôi gọi ông chủ mang lên”

“Không thành vấn đề! Ông chủ Tân mang ra cái gì chúng ta uống cái đấy!” Lâm Tiêu nói.

Cô nàng này vừa nói xong, mọi người đều nói theo. Cuối cùng chỉ còn lại Tô Thi Hàm, cô cười cười, mở miệng nói: “Nghe anh”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK