Mục lục
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thi Hàm nghe vậy lập tức cười cười, cô cúi đầu xuống nhìn thời gian. Bây giờ là 6 giờ đúng, cô nói với cha mẹ hơn 7 giờ sẽ tới nơi. Vậy là vẫn còn khoảng một tiếng đồng hồ nữa

“Tần Lãng, hay là chúng ta về khách sạn ăn cơm trước đã."

Tân Lãng nghỉ hoặc quay đầu nhìn cô. Tô Thi Hàm hơi ngượng ngùng giải thích: “Em sợ..sợ cha mẹ em không vui. Dù sao thì em cũng giấu hai người họ chuyện lớn như vậy, hôm nay đột nhiên chúng ta quay về, em sợ hai người họ không chấp nhận được. Đến lúc đó không cho chúng ta vào nhà..chứ đừng nói tới bữa tối.”

Tần Lãng cười cười, nói: “Được, vậy thì nghe theo. em, chúng ta về khách sạn ăn chút gì đó lót dạ, ăn no rồi mới có sức để hiến đấu?"

Anh biết bây giờ Tô Thi Hàm đang rất căng thẳng, anh không muốn tạo thêm cho cô áp lực. Hơn nữa bây giờ Tô Thi Hàm đang trong thời kỳ cho con bú. Lát nữa tới nhà cha mẹ vợ thì cũng phải sửa soạn một lượt, không biết lúc nào mới được ăn tối, bản thân thì không sao. Thế nhưng nhất định Tô Thi Hàm sẽ cảm thấy đói.

Hai người dẫn theo lũ trẻ quay vẽ khách sạn, họ gọi đồ ăn ở nhà ăn sau đó bảo nhân viên đưa lên tầng Lúc ăn cơm, Tô Thi Hàm có chút không yên, cô, vẫn còn lo lắng chuyện lát nữa đưa Tân Lãng và bọn trẻ về nhà.

Đúng vào lúc này Lâm Tiêu gửi tin nhẳn tới Lâm Tiêu: “Thi Hàm, cậu về tới nhà chưa? Tình hình gặp phụ huynh thế nào rồi?"

Tô Thi Hàm: "Còn chưa tới..bọn mình đang ở trong khách sạn, vừa mới mua đồ xong, bây giờ đang ăn cơm ở khách sạn”

Lâm Tiêu: “Sao hai người lại ăn cơm ở khách sạn? chẳng phải là về nhà ăn tối sao?”

Tô Thi Hàm: “Mình sợ lát nữa cha mẹ không cho. bọn mình vào nhà...”

Lâm Tiêu: *...Không đến mức như vậy chứ? Thi Hàm, cậu đừng căng thẳng, mình thấy Tân Lãng nhà các cậu vô cùng ưu tú. Hôm đó cha mình quay về còn khen, Tần Lãng là một đứa con rể rất tốt chắc chẳn cha mẹ cậu sẽ thích thôi”

Tô Thi Hàm: “Đó là suy nghĩ của chú Lâm, cha mẹ mình..không như chú ấy. Hơn nữa, mình giấu bọn họ lâu như vậy, đột nhiên dẫn Tần Lãng cùng 3 đứa nhỏ về nhà, trong lúc nhất thời không biết bọn họ có chấp nhận được hay không? Ài, Tiêu Tiêu, mình lo lắng quá.”

Lâm Tiêu: “Nghĩ thoáng một chút, cậu phải tin tưởng vào Tân Lãng nhà cậu chứ! Tân Lãng có thể chinh phục được cậu, nhất định anh ấy có thể thuyết phục được chú và dì thôi”

Tô Thi Hàm nhìn thấy câu này bất giác ngẩng đầu lên nhìn Tăn Lãng đang ngồi ở phía đối diện. Tân Lãng lập tức ngẩng đầu lên nhìn qua, mỉm cười hỏi: "Sao vậy em?"

Tô Thi Hàm lắc đầu, trong lòng dần dần bình tĩnh hơn chút.

Tân Lãng tốt như vậy, chắc cha mẹ sẽ hài lòng thôi nhỉ?

Dù sao thì cho dù cô yêu đương lúc nào, thế nhưng nếu như có một người con rể ưu tú như vậy, phụ huynh bên đàng gái chắc chắn cũng sẽ hài lòng thôi.

Tô Thi Hàm dần dần thả lỏng, Lâm Tiêu hỏi cô mua những gì đem về nhà. Còn nói rắng đây là lần đầu tiên về ra mắt cha mẹ vợ thế nên quà cáp phải chuẩn bị thật chu đáo,

Vừa nãy Tô Thi Hàm có chụp một bức ảnh các món quà bọn họ mang về nhà, thế nên vừa hay có chỗ dùng.

Cô gửi ảnh qua cho Lâm Tiêu: “Tất cả đây”

Lâm Tiêu: “Oa! Cả một hộp Phi Thiên Mao đài, còn có hai hộp Song Hi và trà Tần Lãng nhà cậu ra tay cũng thật hào phóng nhai Tân Lãng chuẩn bị nhiều quà gặp mặt thế này, chãc là đủ long trọng rồi, cha mẹ cậu chắc chắn sẽ nhìn ra tâm ý cùng quyết tâm muốn cưới cậu của anh ấy. Vì vậy cậu không cần phải lo lẳng đâu, mình thấy Tần Lãng nhà cậu làm rất tốt rồi."

Tô Thi Hàm: “Tân Lãng đã làm rất tốt, chẳng qua mình chỉ lo cảm xúc của cha mẹ sẽ không được tốt thôi”

Lâm Tiêu: “Cảm xúc không tốt chỉ là nhất thời, cậu tìm cho chú dì một người con rể vừa đẹp trai lại vừa có năng lực như Tần Lãng, chắc chản cha mẹ cậu sẽ hài lòng thôi. Cố lên! Tin tưởng vào Tần Lãng, tin tưởng vào bản thân mình!"

Tô Thi Hàm vừa ăn vừa nói chuyện với Lâm Tiêu, nghe được những lời này trong lòng cô đần có sức mạnh.

Vào lúc này, Tô Vĩnh Thẳng đang lái xe trên đường về nhà.

Lâm Hùng lập tức gọi tới.

"Alo, Lão Tôi Tôi nghe Tiêu Tiêu nói hôm nay Thi Hàm về nhà à? Ông gặp được con bé chưa?” Lâm Hùng tò mò hỏi.

Ông Tô: “Con bé còn chưa về nhà, nó nói là hơn 7 giờ tối mới tới nơi.”

Cha Tô nghỉ ngờ hỏi: “Ông đặc biệt gọi điện thoại tới chỉ để hỏi điều này thôi à? Ông Lâm, từ lúc nào mà ông lại quan tâm tới chuyện của Thi Hàm nhà tôi vậy?” Lâm Hùng cười nói: “Haha, Thi Hàm là cháu gái lớn của tôi mà, đương nhiên tôi phải quan tâm chứ Nhưng mà tôi lại càng quan tâm ông hơn đấy ông Tô, đã lâu như vậy rồi ông cũng chưa gặp mặt con gái Lần này Thi Hàm trở về, ông và Nhã Nhàn nhất định rất vui đúng chứ."

Vừa nhắc tới con gái, ông Tô lập tức mỉm cười, nhưng miệng thì lại không chịu thừa nhận: “Có gì mà phải vui chứ, nha đầu thối này từ khi lên đại học một năm về nhà được một lần. Sau này nếu như phải đi làm chắc chắn lại càng không muốn về nhà nữa.”

Lâm Hùng cười nói: "Ông cứ cứng miệng, có phải trong lòng đang nghĩ tới Thi Hàm không? Nhưng mà bọn trẻ lớn rồi chính là như vậy. Ông Oổ nói cũng đúng, con gái lớn không giữ được. Ông xem Tiêu Tiêu đi, một năm 365 ngày, có tới một nửa thời gian là đi công tác "Thời gian còn lại không ở Thượng Hải thì ở nhà dành cho nhân viên công ty, rất ít khi về nhà. Bọn chúng ấy à, nghĩ chúng ta có khoảng cách thế hệ. Theo tôi thấy, bọn trẻ hồi nhỏ vẫn tốt hơn, bọn nhỏ tuy ngốc nghếch nhưng càng thân thiết với người lớn hơn!”

Lúc này ông Lâm nghĩ tới chuyện sắp xảy ra vào buổi tối, thế nên nói bóng nói gió: "Ông Tô! tôi nói này, ông cũng nên sớm nghĩ tới chuyện được bế cháu ngoại đi, trẻ con đáng yêu như thế, nếu ông đối tốt với nó thì cả ngày nó sẽ bám lấy ông.”

Tô Vĩnh Thẳng vừa nghĩ tới trẻ con, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh 3 đứa nhỏ ở siêu thị, còn có hình ảnh bản thân đầy mừng rỡ kh bế đứa nhỏ. Kết quả nhóc con lại khóc oa oa trong vòng tay mình, ông không tự chủ mà cau mày nói: “Tôi không thích trẻ con, trẻ con suốt ngày chỉ biết khóc. Cho dù có là đứa trẻ đáng yêu đến mấy thì lúc khóc vào đều khiến người ta đau đầu”

Lâm Hùng lơ đễnh nói: “Trẻ con khóc chẳng phải là chuyện bình thường sao, hơn nữa chỉ có trẻ sơ sinh mới thích khóc, lớn hơn một chút lập tức bớt khóc đi. Trẻ con lúc ở trong giai đoạn sơ sinh đáng yêu như vậy, cho dù có khóc thì cũng vẫn dễ thương, đây gọi là một loại phiền nãơ ngọt ngào. Bây giờ ông nói không thích nhưng tôi đảm bảo nếu như gặp trẻ sơ sinh nhất định ông sẽ thích, nếu như là đứa trẻ của nhà mình chắc chẩn ông còn thích hơn nữa”

Nhóc con của Tô Thi Hàm, ông đã nhìn thấy trong video rồi, mấy nhóc vô cùng đáng yêu, chắc chẳn lão Tô sẽ thích thôi!

Ông Tô khẽ hừ một tiếng, trong đầu xuất hiện khuôn mặt của Huyên Huyên, khóe miệng ông khẽ giương lên.

Đáng yêu thì cũng khá đáng yêu đó, nhưng nếu như lúc ông bế mà không khóc thì sẽ càng đáng yêu hơn.

Lâm Hùng ở đầu bên kia điện thoại lại bắt đầu nói nhảm.

“Đúng rồi! Ông Tô này, ông còn nhớ hạt hạch đào trước đây Tiêu Tiêu tặng cho tôi không?"

“Có, chiêu tài tiến bảo có đúng không? Chạm khắc nhìn rất đẹp đó, thế nên tôi có ấn tượng rất sâu đậm."

Lâm Hùng mừng thầm, lập tức nói: “Đúng rồi, tài điêu khắc của Tiểu Tãn thực sự không tăm thường đâu, tay nghề không hề thua kém mấy tác phẩm của thợ điêu khắc lành nghề. Hôm đó Lưu Hùng cũng xem qua hạt hạch đào này của tôi rồi, lúc đó nói phải bán nó với giá 600 ngàn. Ông ấy bảo tôi giảm 100 ngàn, nhưng mà tôi không nỡ bán nó đi. Hạt hạch đào điêu khắc đẹp thế kia tôi muốn giữ lại cho bản thân mình, sau này đơi nó tăng giá!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK